Thương nhau bụi cỏ cũng ngồi
Đám tranh cũng lội vườn chồi cũng băng
Nguyện cùng dưới nước trên trăng
Một trăm chốn mới không bằng chỗ xưa
Chàng dù bạc nghĩa thiếp chưa bạc tình.
Thương nhau cạn chén quỳnh tương
Trăm năm âu hẳn tương phùng từ đây.
Đầu hôm con bướm phụ tình
Tôi ngồi tôi nghĩ bổ phận mình vô duyên
Canh một trong dạ đảo điên
Trong người khỏe mạnh cũng vì phiền mới hư
Canh hai than khóc rã rời
Khóc hết nước mắt cũng vì người thuở xưa
Hai hàng châu lụy như mưa
Chàng xa thiếp cách thảm chư quớ trời
Đường xa tôi mới tới đây (2)
Tôi không có biết chị em bày tôi kêu
Gá lời kêu quớ bốn quớ ba
Quớ năm quớ sáu trả lời kêu cho đều
Chợ Phòng Dinh mới họp buổi chiều
Nào ai có bỏ chị chiều tôi không
Phụ đồng phụ chổi, thổi lỗi mà lên,
Ba bề bốn bên, sôi lên cho chóng.
Nhược bằng cửa đóng phá ra mà vào,
Cách chuôm cách ao, cách ba ngọn rào,
Cũng vào cho lọt, cái roi von vót,
Cái vọt cho đau, hàng trầu hàng cau,
Hàng hương hàng hoa, là đồ cúng Phật,
Hàng chuối hàng mật, hàng kẹo mạch nha.
Nào cô bán quế, vừa đi vừa té,
Một lũ học trò, người cầm quạt mo,
Là ông đồng chổi, thổi lỗi mà lên.
Chòng chành như nón không quai
Như thuyền không lái như ai không chồng
Gái có chồng như gông đeo cổ
Gái không chồng như phản gỗ long đanh
Phản long đanh anh còn chữa được
Gái không chồng chạy ngược chạy xuôi
Không chồng khổ lắm em ơi
Lẳng lặng mà nghe cái vè giáp tý
Cũng vì thiện ý răn dạy người ta
Biểu đừng kiêu sa vậy mà chịu chết
Kể ra cho hết khắp cả hoàn cầu
Châu Á châu Âu cũng đều chịu khổ.
Đông Dương một chỗ nay đặng bình yên
Cờ bạc huyên thiên ăn chơi đủ việc:
Chỗ thời hát xiếc chỗ hát cải lương
Kẻ coi hát trường người coi làm thuật
Núp nơi vắng khuất xì lác, móc gà
Thín cẩu, công thoa bài cào tứ sắc
Khắp cùng nam bắc đầu đĩ, ca đờn
Sung sướng là hơn, ăn chơi bỏ học.
Mấy thằng cúp tóc mặc áo cẩm châu,
Mấy thằng lái xe trừu cầu ràng đít
Bấy thằng con nít bận áo thật sang
Bấy chú đĩ đàng ngồi xe làm phách.
Ăn chơi đủ cách, tưởng đặng thái bình.
Bão lụt thình lình.Phú Yên, Bình Định,
Khắp cùng tám tỉnh, mưa gió đùng đùng.
Người ta chết hung, Sông Cầu thứ nhứt,
Cù Mông núi nứt, Quảng Nam lở thành,
Nước lớn thình lình, ba ngày không dứt,
Lúa khoai đều mất, giá gạo quá cao,
Lớn nhỏ lao xao, cũng đều chịu đói.
Trời làm tai quái, năm sửu không mưa,
Hạn đã chẳng vừa, thêm sâu sa xuống,
Ăn cùng lúa ruộng, ăn hết bắp bông.
Thập thất cửu không, trời làm quá thắt!
Trời làm quá ngặt, đói hãy còn lâu,
Cầm áo cẩm châu, đem đi mua gạo,
Cầm nồi cầm chảo, bán áo bán khăn,
Bán luôn cả chăn, mua ăn không phỉ,
Mấy con làm đĩ, mặt đói xanh dờn,
Mấy con ca đờn, đói đi không nổi,
Mấy thằng hát bội, chịu bỏ vắng trường,
Mấy chú cải lương, trốn đi đâu mất.
Kẻ thì bán đất, người lại cầm nhà.
Chạy gạo không ra. phải ăn hột cỏ!
Chơi, trời ghét bỏ, để đói nhăn răng!
Phải tính làm ăn, phải lo nghề nghiệp!
Không thời mạt kiếp,khó nỗi sanh tồn!
Khó mà biết khôn, đừng dồn lấy dại!
Lẳng lặng mà nghe cái vè giáp tý
Cũng vì thiện ý răn dạy người ta
Biểu đừng kiêu sa vậy mà chịu chết
Kể ra cho hết khắp cả hoàn cầu
Châu Á châu Âu cũng đều chịu khổ.
Đông Dương một chỗ nay đặng bình yên
Cờ bạc huyên thiên ăn chơi đủ việc:
Chỗ thời hát xiếc chỗ hát cải lương
Kẻ coi hát trường người coi làm thuật
Núp nơi vắng khuất xì lác, móc gà
Thín cẩu, công thoa bài cào tứ sắc
Khắp cùng nam bắc đầu đĩ, ca đờn
Sung sướng là hơn, ăn chơi bỏ học.
Mấy thằng cúp tóc mặc áo cẩm châu,
Mấy thằng lái xe trừu cầu ràng đít
Bấy thằng con nít bận áo thật sang
Bấy chú đĩ đàng ngồi xe làm phách.
Ăn chơi đủ cách, tưởng đặng thái bình.
Bão lụt thình lình.Phú Yên, Bình Định,
Khắp cùng tám tỉnh, mưa gió đùng đùng.
Người ta chết hung, Sông Cầu thứ nhứt,
Cù Mông núi nứt, Quảng Nam lở thành,
Nước lớn thình lình, ba ngày không dứt,
Lúa khoai đều mất, giá gạo quá cao,
Lớn nhỏ lao xao, cũng đều chịu đói.
Trời làm tai quái, năm sửu không mưa,
Hạn đã chẳng vừa, thêm sâu sa xuống,
Ăn cùng lúa ruộng, ăn hết bắp bông.
Thập thất cửu không, trời làm quá thắt!
Trời làm quá ngặt, đói hãy còn lâu,
Cầm áo cẩm châu, đem đi mua gạo,
Cầm nồi cầm chảo, bán áo bán khăn,
Bán luôn cả chăn, mua ăn không phỉ,
Mấy con làm đĩ, mặt đói xanh dờn,
Mấy con ca đờn, đói đi không nổi,
Mấy thằng hát bội, chịu bỏ vắng trường,
Mấy chú cải lương, trốn đi đâu mất.
Kẻ thì bán đất, người lại cầm nhà.
Chạy gạo không ra. phải ăn hột cỏ!
Chơi, trời ghét bỏ, để đói nhăn răng!
Phải tính làm ăn, phải lo nghề nghiệp!
Không thời mạt kiếp,khó nỗi sanh tồn!
Khó mà biết khôn, đừng dồn lấy dại!
Một quan tiền tốt mang đi
Nàng mua những gì mà tính chẳng rả
Thoạt tiên mua ba tiền gà
Tiền rưỡi gạo nếp với ba đồng trầụ
Trở lại mua sáu đồng cau
Tiền rưỡi miếng thịt, giá (bó) rau mười đồng.
Có gì mà tính chẳng thông
Tiền rưỡi gạo tẻ sáu đồng chè tươi
Ba mươi đồng rượu chàng ơi!
Ba mươi đồng mật, hai mươi đồng vàng.
Hai chén nước mắm rõ ràng
Hai bảy mười bốn, kẻo chàng hồ nghị
Hai mươi mốt đồng bột nấu chè
Mười đồng nải chuối chẵn thì một quan.
Em là con gái phủ Từ
Lộn chồng trả của theo sư chùa Viềng
Đói ăn thịt chó nấu riềng
Bán rau mảnh bát lấy tiền nộp cheo
Dù còn thiếu thốn bao nhiêu
Xin làng đừng có cắm nêu ruộng chùa
Bảy phủ huyện ấy tên chi
Sát ngoài phía Bắc vậy thì Hòa Vang
Giữa thì có phủ Điện Bàn
Tỉnh thành kia cũng ở ngang một bề
Duy Xuyên huyện ở trong kề
Quế Sơn vô nữa thì về Phủ Thăng
Hà Đông Quảng Ngãi sát giăng
Còn huyện Đại Lộc mới tăng lên cùng
Nhìn xem non nước trùng trùng
Ngõ nguồn có sáu phải không tên gì
- Hữu Bang Sát núi Trà My
Chiên Đàn nguồn ấy ở về phía trong
Thu Bồn một dải quanh vòng
Ô Da thì ở trên dòng sông Con
Lỗ Đông sát núi Cao Sơn
Cu Đê thì ở gần hòn Hải Vân
Lại xem đến dưới hải phần
Cửa biển có bốn xa gần đâu đâu
Cu Đê Thủy Tú có cầu
Đà Nẵng hải khẩu nước sâu đậu tàu
Phố cùng Đại Chiếm gần nhau
Còn cửa Đại Yểm ở sau Tam Kỳ
Kìa bảy trạm ấy tên chi
- Nam Chơn phía bắc trong thì Nam Vân
Dọc theo đường cái kể lần
Nam Hòa thì lại ở gần phủ Thăng
Quế Sơn Nam Ngọc sát giăng
Còn trạm Nam Phước 13 ở đằng Duy Xuyên
Miếu Bông Nam Giản gắn liền
Nam Ô thì lại ở miền Hóa Ô
Ngàn năm xây dựng cơ đồ
Vật trong thổ sản tỉnh mô dám bì
Nông Sơn than đá thiếu chi
Bảo An đường tốt Trà My quế nhiều
Bạc vàng ở tại Bồng Miêu
Phú Nam Phú Thượng biết bao nhiêu chè
Tơ cau thuốc chở đầy ghe
Hội An buôn bán tiếng nghe xa gần
Một ngàn bốn chục xã dân
Ai ai cũng có một phần giang sơn.
Ông đồng ông chổi (2)
Trôi nổi mà lên
Ba bề bốn bên
Nổi lên cho chóng
Nhược bằng cửa đóng
Phá ra mà vào
Cách chuôm cách ao
Cách ba bờ rào
Cũng vào cho được
Cách sông cách nước
Cũng bước mà sang
Cách đò cách giang
Cũng sang cho lọt
Cái roi von vót
Cũng vọt cho mau
Hàng trầu hàng cau
Là hàng con gái.
Hàng bánh hàng trái,
Là hàng bà già.
Hàng hương hàng hoa
Là hàng cúng Phật
Đội mũ đi tế,
Là quan trưởng-đô, (là ông Cẩm Đô)
Đánh trống phất cờ,
Là phụ đồng chổi !
(Phụ Đồng Chổi)
Ếch! Ếch! Mày mới về đây.
Nói dăm câu chuyện cho thầy mày nghe.
Thân ếch là thân ếch hèn,
Giường chiếu chẳng có nằm trần đất không.
Gặp ông quỉ lão, thần thông,
Thắt llưng bó đuốc tìm tôi việc gì?
Tìm tôi có việc phu thê,
Tìm chốn không vợ tìm nơi không chồng.
Ông bắt tôi ông bỏ vào lồng,
Tôi kêu ễnh ọp chẳng trời nào tha.
Tháng tám lúa tốt xanh xa,
Tháng ba gieo mạ sương sa ra ngoài/
Tôi ngồi tôi nấp bụi khoai,
Ông ném một mồi tôi phải tòi ra.
Tham ăn mắc phản răng hà,
Cha hời! Mẹ hỡi! Xiên qua mép này!
Đồn đây có thầy thuốc hay,
Tôi về tôi trách ông cậu bà dì.
Sẵn dao sẫn thớt tù tì bằm tôi
Thứ nhất là củ hành hoa,
Thứ nhì nước mắm thứ ba củ riêng
Thứ tư là hạt hồ tiêu,
Tán ra cho đều vừa hắc vừa cay.
Khen thay thằng bé hai tay,
Nó gắp miếng nạc có chầy miếng xương.
Trầu đâu ăn miếng đỏ môi?
Rượu đâu uống chén cho tôi lên giường.
(Phụ Đồng Ếch)
Dao vàng cắt giải y môn
Thiếp tôi đần dại lấy chồng khôn mà nhờ
Ai dè trăng gió mập mờ
"Giao đoan tình phụ" thiếp nhờ vào đâu (*)
Vì chàng chẳng tại thiếp đâu
Chàng xe chỉ mảnh thiếp khâu sao bền