Nhập giang tuỳ khúc, đảo xứ tôi phải tuỳ thân
Tới đây chúc hết xa gần
Chúc cho cô bác làm ăn thuận hoà
Chúc cho cao cửa lớn nhà
Lúa nhiều giáp hạt rau cà đầy nương
Đắc tài đắc lợi an khương
Mua mau bán được trăm đường vào ra
Chúc cho mạnh khoẻ cả nhà
Điều lành mang tới điều tà tống đi
Chúc cho mấy chị lỡ thì
Khiến mấy anh lỡ cỡ ưng đi cho rồi
Chúc cho anh chị mồ côi
Kết duyên trọn vẹn ở đời trăm năm.
Gặp năm cơ vận vật ăn nhiều tiền
Mấy năm mùa mất liên miên
Nhắm sắn, nhắm tiền, nhắm gạo, nhắm xu
Giàu như người ta lên võng xuống dù
Khó như mình chừ lấy chi ăn bận ngao du em tề?
Anh ở nhà cũng đi làm mướn làm thuê
Tối anh học về lưng lưng chén gạo
Hay đùm về lùm lùm chén khoai
Bữa mô làm bữa ấy có nhai
Bữa mô không làm thì nhịn đói cả hai vợ chồng
Thôi em ở nhà làm vải làm bông
Để anh đi lính mộ kiếm đôi đồng em tiêu
May chi anh tiện tặn ít nhiều
Gởi về cho thiếp thiếp tiêu lần lần
Thiếp lo bề công ích công ngân
Sưu cao thuế nặng mười phần tính sao
Nghĩ ra xót ruột như bào
Tình chồng nghĩa vợ nói sao hết lời
Dù khi mặt biển chân trời
Hiếu trung anh giữ vẹn một lời đinh ninh.
Trong vườn hạnh bướm reo hoa nở
Ngoài ao sâu vịt lội bèo chao
Ngẫm sự tình thảm thiết biết chừng mô
Yêu nhau không biết ngày nào cho hết yêu
Vắng mặt người trong dạ buồn hiu
Nhứt nhựt bất kiến chín chiều ruột đau
Nhớ hồi mô nguyện cùng sinh tử có nhau
Khi mạnh lành có thiếp lúc ốm đau có chàng
Ở cho chung thuỷ vẹn toàn
Loan ôm lấy phụng phụng bồng lấy loan
Rủi ai thác xuống suối vàng
Mình cũng nguyện xin ôm cái hồn vàng trở lên
Một ngày cũng nghĩa không quên
Huống chi mình đã kết tóc xe tơ nên vợ chồng
Lòng chàng thương thiếp thiếp có biết không
Dù cho cực khổ vợ chồng mình nệ chi
Ta hết lòng với bạn phen ni
Rồi trời cao cũng thấu huống chi là người
Bởi vì hai ta thương chín nhớ mười
Dù lâm vòng cực khổ ta vẫn tươi cười như xưa
Dù ăn hột muối dĩa dưa
Dù áo rách em cũng đợi vải ta sưa anh cũng chờ
Cũng như nước cờ đương vây
Hai đứa ta ăn ở như bát nước đầy
Tình đó anh không phụ nghĩa đây em không phàng
Mặc cho ai họ bôi lọ ngâm than
Thì ta cứ giữ một đàng cho thẳng băng
Em nguyền nương trắp đỡ khăn
Anh nguyền nhịn đói không ăn mà thề
Mai chiêu trọn đạo phu thê
Nhớ nhau hai chữ lời thề đừng quên.
Trót đà ngọc ước vàng thề
Dẫu rằng cách trở sơn khê cũng liều.
Khoai lang Đồng Phó,
Đậu phộng Hà Nhung (4)
Chàng bòn, thiếp mót đổ chung một gùi.
Chẳng qua duyên nợ sụt sùi,
Chàng giận, chàng đá cái gùi thiếp đi.
Chim kêu dưới suối Từ Bi (4a)
Nghĩa nhân còn bỏ, huống chi cái gùi!
Anh nguyền cùng em Chợ Giã cho chí sâu Đôi,
Nguyền lên Cây Cốc, Vạn Gò Bồi, Giao Long.
Anh nguyền cùng em Thành Cựu cho chí Thành Tân
Câu Chàm, Đập Đá giao lân kết nguyền.
Trung Dinh, Trung Thuận cho chí Trung Liên,
Trung Định, Trung Lý cũng nguyền giao ca (2)
Tiếng đồn anh hay chữ (2)
Lại đây em hỏi thử
Đôi câu lịch sử Khánh Hòa :
Từ ngày Tây cướp nước ta,
Những ông nào dựng cờ khởi nghĩa
Anh hãy nói ra cho em tường.
- Nghe lời em hỏi mà thương,
Thương người nghĩa liệt tơ vương vấn lòng.
Vì thù non sông,
Họ thề không đội trời chung với giặc ác
Từ Nam chí Bắc,
Thiếu chi gan sắt đá đồng.
Ở Khánh Hòa thì có ba ông :
Ông Trần Đường giữ đèo Dốc Thị,
Ông Trịnh Phong trấn nơi Biển Cù (l)
Ông Nguyễn Khanh lo việc quấn nhu,
Ba ông một dạ, nghìn thu danh truyền,
Đây với đó như cá kia gặp nước
Đó với đây như rồng nọ gặp mây
Nguyện cùng nhau năm lụn tháng chầy
Niên ngoạc tận lòng anh bất tận
Nguyện cùng bạn non cao núi thẳm
Non núi mòn chứ dạ anh không mòn
Ngày nhớ nàng ăn chẳng biết ngon
Yêu nhau mà chẳng được nhau
Cũng bằng trèo nửa cây cau đứt nài
Xa nhau tiếc hủy tiếc hoài
Tiếc trong nhan sắc tiếc ngoài khuê môn
Ba năm thẻ cặm tàu môn
Dẫu xa đi nữa, tiếng khôn để đời