Gia Đình,Vợ Chồng,Gia Đình,Thói Hư,Tật Xấu,Tình Huống,Bài Bạc,
Chồng con nó chẳng ra gì
Tổ tôm sóc đĩa nó thì chơi hoang
Nói ra, xấu thiếp hổ chàng
Nó giận, nó phá tan hoang cửa nhà
Nói đây, có chị em nhà
Còn năm ba thúng thóc với một và cân bông
Em bán đi trả nợ cho chồng
Còn ăn hết nhịn cho hả lòng chồng con
Đắng cay ngậm quả bồ hòn
Cửa nhà gia thế, chồng con kém người
Nói ra, sợ chị em cười
Con nhà nho-giáo lấy phải người đần ngu
Rồng vàng tắm nước ao tù
Người khôn ở với người ngu nặng mình
Bồng em đi dạo vườn cà (5)
Cà non chấm mắm, cà già làm dưa (*)
Mần dưa ba bữa dưa chua
Chị kia xách đĩa lại mua ba đồng
Ba đồng mắc lắm chị ơi
Xin thêm trái nữa cho rồi bữa cơm
Một nhánh tra, năm ba nhánh trảy,
Một nhánh trảy, năm bảy nhành nho,
Em tới đây, có đủ quan văn, quan võ, trẻ nhỏ, học trò.
Ai mà đối đặng tôi gả em chị em cho,
Ai mà đối không đặng, tôi bắt chăn bò ba năm.
- Một nhánh trảy, năm bảy nhánh mai
Một nhánh mai trăm hai nhánh thị
Chữ văn, chữ sĩ, anh đối hết trăm câu
Đối rồi anh hỏi chị em đâu
Nếu chị không có, anh bắt em hầu ngàn năm
(Hoặc: Một nhánh tre, năm ba nhánh trảy)
Trăm năm đành lỗi hẹn hò
Cây đa bến cũ con đò khác đưa.
Trăm năm hội ngộ tình cờ
Đàn cầm anh gẩy câu thơ anh đề.
Muốn cho thuận nẻo đi về
Anh sang làm rể, em về làm dâu.
Số giàu lấy khó cũng giàu
Số nghèo chín đụn mười trâu cũng nghèo.
Phải duyên phải kiếp thì theo,
Khuyên em chớ nghĩ giàu nghèo làm chi.
Em ơi! Chữ vi là vì
Chữ dục là muốn, chữ tùy là theo.
Ta yêu nhau tam tứ núi cũng trèo
Thất bát giang cũng lội, tam thập lục đèo cũng qua
Quê Hương,Đất Nước,Hẹn Ước,Tinh Yêu Trai Gái,Núi Non,
Núi kia ai đắp mà cao (4)
Sông kia ai đào, nước chảy vòng quanh
Nhìn trời, nhìn nước mông mênh (*)
Có về Lữ xá, để anh đưa về
Tóc ngôi dài, tóc mai cụt,
Cầu trời khấn Bụt cho tóc mai dài
Bao giờ tóc chấm ngang vai
Thì ta két nghĩa làm hai vợ chồng
Nghĩ xa rồi lại nghĩ gần
Làm thân con nhện mấy lần vương tơ
Chắc về đâu trong đục mà chờ
Hoa thơm mất tuyết, biết nương nhờ về đâu
Số em giàu, lấy khó cũng giàu
Số em nghèo, chín đụn mười trâu cũng nghèo
Phải duyên phải kiếp thì theo
Thân em có quản khó nghèo làm chi!
Chữ nhân duyên tiên tải nhất thì
Giàu ăn, khó chịu, lo gì mà lo.
Chàng ơi! giận thiếp (phụ thiếp) mà chi
Thiếp như cơm nguội đợi (đỡ) khi đói lòng
Chàng vong thiếp có bụng mừng
Liều như nắm hạt, vãi giữa rừng chim ăn
Trên trời có đám mây xanh (2)
Ở giữa mây trắng chung quanh mây vàng
Ước gì anh lấy được nàng
Thì (Thời) anh mua gạch bát tràng về xây
Xây dọc rồi lại xây ngang
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân
Rửa chân thì rửa chân tay
Đừng rửa chân (lông) (mặt) mày chết cá ao anh
Gió đánh (đặp) cành đa
Thầy tưởng rằng ma
Thầy ù thầy chạy
Ba thằng ba gậy
Đi đón thầy về
Bắt con lợn sề
Cho thầy chọc tiết
Bắt con cá diếc
Cho thầy bóc mang
Bát con tôm càng
Cho thầy bóc vỏ
Lấy đôi đũa đỏ
Cho thầy gải lưng
Bóc đồng bánh chưng
Cho thầy chấm mật
Mình rằng mình chỉ lấy ta
Để ta bán cửa bán nhà ta theo.
Còn một cái cối đâm bèo
Để ta bán nốt ta theo mình về.
Trăm năm nặng một lời thề (*)
Dù mưa dù nắng, chẳng hề đơn sai!
Mình rằng mình chỉ lấy ta
Để ta bán cửa bán nhà ta theo.
Còn một cái cối đâm bèo
Để ta bán nốt ta theo cô mình,
Một mai đã bén duyên tình,
Cô mình lại bán cột đình theo ta
Ngó lên trời thấy cặp cu đương đá (2)
Ngó xuống biển thấy cặp cá đương đua
Đi về lập miễu thờ vua
Lập trang thờ mẹ, lập chùa thờ cha
Ơn cha nặng lắm ai ơi (*)
Nghĩa mẹ bằng trời chín tháng cưu mang
Nhác trông cái yếm cũng xinh
Khen ai khéo dệt ra hình hoa mai
Khen người khâu yếm cũng tài
Cổ thêu con nhạn có hai đường viền
Cổ thì em ngả màu hiên
Thắt lưng mùi huyền, dải yếm cũng xinh
Khen ai khâu yếm cho mình
Đường lên đường xuống ra hình lưng ong
Yếm này em ngả màu hồng
Yếm này nhuộm mất mấy công hỡi nàng?
Khi xưa lụa hãy còn vàng
Khen ai khéo nhuộm cho nàng, nàng ơi!
Chàng trẩy đi, trễ đã mấy đông
Cho loan đón gió, cho rồng chờ mưa
Tấm gan vàng dạ sắt thiếp ngân ngơ
Lấy ai gìn giữ con thơ cho chàng
Nghĩa vợ chồng đồn tịch đồng sàng
Đồng sinh đồng tử cưu mang cùng lần
Chàng đi trẩy đi, vâng lệnh quân thân
Thiếp xin đôi chữ Tấn Tần hợp duyên
Nữa mai bóng quế vãi thềm
Bóng trăng thấp thoáng ngọn đèn mờ xanh
Chàng trẩy đi, nước mắt thiếp tôi chạy quanh
Chân đi thất thểu lời anh dặn dò
Ông Tiển ông Tiên
Ông có đồng tiền
Ông giắt mang tai
Ông cài mang khố
Ông ra chợ phố
Ông mua miếng trầu
Ông nhai tóp tép (nhóp nhép)
Ông mua con tép
Về ông ăn cơm
Ông mua mớ rơm
Để về ông thổi
Ông mua cái chổi
Để ông quét nhà
Ông mua con gà
Về nó nhặt thóc
Ông mua con cóc
Ông thả gẩm giường
Ông mua nén hương
Về thờ ông Bụt
Ông mua cái bút
Ông viết ông chơi
Ông mua con dơi
Về ông thả ống
Ông sống đến già
Ông ra ngoài ruộng
Đồn rằng thợ mộc Thanh Hoa
Làm cửa làm nhà, cầu quán khéo tay
Cắt kèo và lựa đòn tay
Bào trơn, đóng bén, Khéo thay mọi nghề
Bốn cửa anh chạm bốn nghê
Bốn con nghê đực chầu về tổ tông
Bốn cửa anh chạm bốn rồng
Trên thì rồng ấp dưới thì rồng leo
Bốn cửa anh chạm bốn mèo
Con thì bắt chuột, con leo xà nhà
Bốn cửa anh chạm bốn hoa
Trên là hoa sói dưới là hoa sen
Bốn cửa anh mắc bốn đèn
Trên là đèn đốt dưới là đèn chong
Bốn cửa đều có chấn song (*)
Để cho thoáng gió bên trong, bên ngoài
Con cò bị phải cơn mưa
Tối tăm mù mịt, ai đưa cò về
Cò về đến gốc cây đề
Hỏi: Đêm tăm tối, cò về làm chi?
-Cò đi thăm bác thăm dì
Thăm cha, thăm mẹ, sau thì thăm em!
Những người má đỏ hồng hồng
Răng đen rưng rức, thì chồng chẳng yêu!
Những người mặt lọ chôn niêu,
Hàm răng trắng nõn, chồng yêu mặn mà (*)
Những người tánh nết la cà
Làm bơ làm biếng, chồng la cả ngày
Một ngày hai bữa cơm đèn
Lấy gì má phấn răng đen hỡi chàng!
Một ngày ba bận trèo cồn
Còn gì là đẹp là giòn hỡi anh?
Một ngày ba dạo qua đèo,
Vì đâu vú xếch lưng eo hỡi chàng?
Ngọn rau lang ngọn ngắn ngọn dài
Cải tần ô cọng dọc, cũng ngang,
Trái dưa gang sọc đen, sọc trắng,
Ngọn rau đắng trong trắng ngoài xanh,
Con chim quyên uốn lưỡi trên cành,
Bởi vì em ở bạc, ông trời đành rẽ đôi.
Mẹ em tham giầu gả em cho thằng bé tí tì ti
Làng trên xóm dưới thiếu gì trai tơ,
Em phải đem thân cho nó giày vò,
Đêm đông tháng giá nó nằm co trong lòng,
Cũng mang danh là gái có chồng
Mười đông ấp cạnh giường không cả mười,
Em nói ra đây sợ chúng chị em cười,
Má hồng bỏ quá thiệt đời xuân xanh!
Em cũng liều cho thằng bé trẻ ranh,
Sờ mó qua quýt năm canh cho đỡ buồn,
Em buồn, em lại nhấc thằng bé lên hôn.
Nó còn bé dại, chả nên cơm cháo gì!
Nó ngủ nó ngáy khì khì
Một giấc đến sáng, còn gì là xuân!
Hỡi chị em ơi hoa nở mấy lần.