Đây đất mẹ đây lời non nước
Nặng nghĩa tình sau trước một lòng
Đã sản sinh ra bao lớp anh hùng
Quả chẳng phụ với dòng sữa mẹ
Đà Nẵng, Sơn Trà, Miếu Bông, Cẩm Lệ
Chuyện trăm năm còn kể trận mù u
Đất anh hùng làm run sợ kẻ thù
Tên Hải Vân, Cồn Dầu, Núi Lở
Đây Hòa Liên quê hương miền tây bắc
Tuyến lửa đầu diệt giặc Pháp năm xưa
Nghĩa sĩ hề vang dội chí trung kiên
Núi Hải Vân nơi đất đứng toàn miền
Ai qua đó nhớ về bao dũng sĩ
Vân Dương ta giương cao cờ chính nghĩa
Hố Chiêu một chiều ta thảm bại
Nỗi đau thương vang.vọng mãi ngàn sau
Tổ quốc lâm nguy thất phu hữu trách
Giặc tan rồi xây dựng lại hơn xưa
Nào lúa ngô rẫy sắn với nương khoai
Thuyền xuôi ngược hò đưa trên sông nước.
Đất Quảng Nam giữa miền đất Việt
Lòng nhớ thương thắm thiết chan hoà
Nhớ Ải Vân nhớ Bà Nà
Nhớ chùa Non Nước câu ca giọng hò
Thuốc Cẩm Lệ mắm Nam Ô
Nhớ sông Chợ Củi nhớ đò Câu Lâu
Nhớ khi rộn rịp bến tàu
Quán cơm Đà Nẵng cao lầu Hội An
Thăng Bình nhớ dĩa khoai lang
Duy Xuyên bánh đập Hòa Vang thịt rừng
Bò thui chấm dĩa muối gừng
Điện Bàn nhớ trận giặc, lùng đánh Tây
Quảng Nam là xứ sở ta
Trong là Quảng Ngãi ngoài là Thừa Thiên
Phía đông là biển sát liền
Phía tây giáp giới với miền Ai Lao
Tua-ran 3 tàu lớn ra vào
.
Phai-phô 4 là phố người Tàu bán buôn
Biển cạn lòng đây không cạn
Núi lở non mòn nghĩa bạn.còn đây
Dù trong nước đọng bùn lầy
Nhị vàng bông trắng vẫn đầy mùi thơm.
Biển đông sóng dợn cát đừa
Sánh đôi chẳng đặng lên chùa đi tu.
Cây trên rừng không biết mấy trăm thước
Cá dưới nước chẳng biết mấy trăm con
Em còn thủ tiết lòng son
Chí tâm đợi bạn chớ chồng con ở đâu nà
Phải chi em có chồng nhà
Gia nương gìn giữ em mà không đi.
Ở nhà đắp chiếu ngủ an
Vì câu hẹn ước mơ màng đắn đo
Lắng tai nghe cuộc hát hò
Dời chưn bước tới giả đò đi chơi
Thinh không chào hết một lời
Tả nam hữu nữ hai nơi hẳn hòi
Gió lùa vườn hạnh trăng soi
Kẻ kiếm cung người cầm nguyệt thi hành
Chim kêu vượn hú trên nhành líu lo
Nhức thống tâm hà tất vô do
Ra về vừa tới bến đò
Bâng khuâng nhớ lại mấy câu hò nữ nhi
Chú đò ơi bớt ngủ một tí tì ti
Tống nhơn lưu phước cho tui đi về nhà
Sông dài thuyền ốc chèo qua
Nhịp đôi bến lái xót xa dạ chàng
Giậm chân xuống đất kêu huớ ông trời vàng
Khi mô hòa đủ cặp chừ sang ngang có một mình
Đăng trình cử bộ linh chinh
Đường dê dấu thỏ thảm tình lắm ai ơi
Buồn tình nhớ đứt phao trôi
Nhợ trôi mặc nhợ phao dời mặc phao.
Ôi thôi em về buôn phấn hồng nhan
Mà trả nợ song đường khi cơm cháo
Ắt là treo cho bầu nọ ong châm
Ngồi lại sực buồn buồn lại thẹn thầm
Thẹn là thẹn cho con nhà vô nhơn giáo
Ta cũng biết nường phi ơn phi đạo
Cớ sao trường học thói con Thể Loanl
Làm sao lưu tiếng để thẹn thoàn
Ta cũng quyết bia danh trong thử địa
Áo anh em bận lấy hơi
Nón anh em đội che trời nắng mưa
Cải non ai khéo làm dưa
Chồng bậu để hay bậu chưa có chồng
Xem lên hòn núi tang bồng
Con gái chưa chồng quan huyện đóng trăng
Hỏi nàng có lấy tau chăng
Tau thưa quan huyện mở trăng cho nàng.
Bớ nường vội bước chân ra
Dò chừng dặm liễu bôn ba nương hòe
Mùa xuân gió thổi the the
Tiếng gà văng vẳng bóng tre mơ màng
Thấy ai mặc áo trắng toàn
Khăn thao nón Huế giống nàng như in
Tưởng là ong bướm đưa tin
Thấy hai mắt ngọc trực nhìn hẳn hiên
Ngó ra không phải bạn hiền
Cô đi bán gánh ở miền Hội An
Trở về luỵ nhỏ dầm dàng
Nhỏ nhằm bông cỏ nửa vàng nửa xanh.
Ông già ơi hỡi ông già
Bảy mươi còn muốn nữa là mười lăm
- Áo dài chẳng nệ nong sưa
Bảy mươi có của cũng vừa mười lăm
Thuyền tôi chở lưới chở câu
Thuyền đâu mà chở hàm râu ông già
Đêm nhớ bạn trong lòng buồn bực
Làm sao đặng chung hòa nhứt thất
Ngàn năm thong thả tháng ngày dài
Nguyền sao chi nghĩa hiệp nhứt môn
Tiết án thảnh thơi trời đất cũ
Mà đành xuôi non phụng dấu đào tién
Đó cũng nguyền quốc sắc thiên hương
Mà nở để vầng mây che bóng nguyệt
Duyên giải cấu vấn vương tư thiết
Tình nhớ thương biết thuở nào phai
Đã nhiều khi lai vãng vãng lai
Lẽ mô lại phủ phàng chút ngãi
Khuyên nương tử phải mở lòng hồ hải
Chớ trách anh ba nguyệt nguyệt ba
Phủ cố mà vái với lão bà
Sinh duyên nợ sao cho gặp gỡ
Dời gót ngọc vái cùng với hậu thổ
Xuôi bạn hiền cho đến chốn ba đông
Phụng hoàng còn tầm cội ngô đồng
Kỳ lân cũng chơi vườn Nguyễn Hựu
Lòng vàng còn cựu nựu
Cựu nựu vì chim thư cưu đậu bến Hà Châu
Đêm năm canh màn loan soi gương ngọc
Trông ngày dài ngẫu dạ mới an
Đêm năm canh trướng phụng nát gan vàng
Xin gặp khách tri âm lòng mới giải
Việc chẳng phải em đừng nghi ngại
Xin phụng loan kết nghĩa bá niên
Xin cho hai ta ăn ở đặng toàn
Ai ở bạc thì có nhựt lâm nguyệt chiếu
Trời năng mưa năng gió, đất năng lở năng bồi
Lẽ mô thương quân tử cựu lẽ mô hồi quân tử tân
Liều mình thác xuống sông Ngân
Sống trên dương thế chịu chữ ái với ân hai chàng
- Tội chi em nhảy xuống sông Ngân
Để sống trên dương thế
Quân tử cựu là mỗ quân tử tân là chàng
Em không nhớ nàng Kiều kia thác xuống suối vàng
Còn ôm duyên thủ tiết chờ hai chàng Kim Sanh
Nay bây chừ em thác em bỏ anh
Miệng thế gian không biết nói anh
Ở mai hệ mốt hành để em thác oan.
Ở nhà buồn bực lắm thay (3)
Rủ nhau mua quạt đụng ngày gió xuân
Chuồn chuồn đậu ngọn mía mưng
Thương không ai biết ghét đừng ai hay
Hồi khi mô trầu thuốc liền tay
Ngồi gần không đặng huống chi nay em có chồng rồi
Rượu không men mấy thuở rượu nồng
Bề mô ta cũng trọng nghĩa bên chồng ta hơn
Mấy lời thệ hải minh sơn
Nói chơi với bạn chớ ta trả công ơn cho bạn rồi
Biểu bạn dừng than đứng thở ngồi
Bạn có khóc đau bụng bạn
Ta đây có chồng rồi thời thôi
Chim kêu miếu Một 1 gà gáy Giếng Đôi
Điệu cang thường khổ lắm ai ơi
Dứt đi cũng tội thương thì khó thương
Bề mô em cũng theo chồng
Chàng về kiếm vợ đừng đợi trông mà phiền.
Ớ chàng ơi, thiếp chàng gặp đây thiếp hỏi một câu cho thích cảnh
Hỏi làm sao: chỗ Văn Thánh họ trồng thông
Chỗ Võ Thánh họ trồng bàng
Hai bên xã tắc lại trồng hai hàng mù u
Thiếp nghe chàng là đấng trượng phu
Chàng phân qua cho thiếp rõ thì mấy mươi thu thiếp cũng chờ
- Ớ em ơi: Thiên hạ nói là thông chớ không phải thông
Đó là cây tùng tùng tiết kiên trinh
Đem trồng chỗ Miếu Văn để ông thánh xưa ma nhi bất lẫn
Họ nói là cây bàng chớ không phải bàng
Đó là cây đàn tế thế
Đem trồng chỗ Miếu Võ để biết ông thiện xưa đố vật sư nhân
Còn họ nói là mù u chớ không phải mù u
Đó là cây nam nhi quốc dụng vi tối quan
Hồi xưa kia nhà nước sức trong thôn miếu xã tắc
Trồng một đôi hàng để ngày sau cây cao bóng cả
Dân với quan đời đời
Phụ mẫu nhà sinh em ra là gái đó em ơi
Em biết chi việc triều đình chánh thể
Mà em buông lời hỏi anh?
Rồi thôi đứa bắc đưa đông
Hằng lâu dữ quá ai không tức mình
Tôi gặp nhiều nơi ngó bộ cũng xong kinh
Thành tâm nhứt nguyện cố tình đợi ai
Làm người nên chẳng nói sai
Có sao nói vậy tự hướng lai cho đến chừ
Đề nên không lại hay hư
Ai làm cho tan rã bây chừ trời ơi
Gan gò sục sục sôi sôi
Mặt gò xao xuyến cửu hồi xốn xang
Tưởng tình tình lại biến tan
Gánh chung em để qua mang một mình.
Bộ nút vàng tra cổ chữ y
Chàng mà xa thiếp tài chi không phiền
Hội ni nhứt chết nhì điên
Sầu ưu tư trong dạ lòng phiền biết bao cơ
Thương nhau tiếc sững tiếc sờ
Bỏ chi quên nấy dật dờ như say
Cầm kim quên vá quên may
Bưng ve quên rượu bưng khay quên trầu
Đi cày quên cả ách trâu
Đi coi hát bội cầm chầu quên vui
Cầm cân quên dốc quên lui
Cầm tiền mà chĩa mấy dui một tiền
Cầm roi lên ngựa quên yên
Qua sông quên chống con thuyền mà qua
Đi đường quên nẻo gần xa
Tới lui lại sợ mẹ cha la rầy
Cầm xa quên kéo quên quay
Tay bưng bát nước quên đầy quên lưng
Bạn với ta thương nhớ lỡ chừng
Bỏ đi thì nhớ nhớ lại chín từng ruột đau.
Riêng than đất chín trời mười
Cây khô há dễ mấy chồi đơm bông
Trên cây cù mộc đợi trông
Gió đưa lắc la lắt lẻo trật trà trật trẹo
Cành mai lúc lắc ngọn cây tùng xo ro
Có câu: Nam đáo nữ phòng nam tất tử
Nữ đáo nam phòng nữ tất dâm
Dầu lòng sinh tử bất sinh tâm
Sinh con há dễ sinh lòng chín khôn
Ai tâng con cù nó mọc sừng
Đến khi nó hóa cái gạc vẫy vùng làm mưa
Biết đà có khoái nhau chưa
Đặt tay lên dạ lại lừa tay đi.
Thiên minh chính địa hề minh chính
Đường hiếu trung em giữ trọn hiếu trung
Một mai em thác xuống âm cung
Tay ôm bức chiếu nằm chung một mồ
Nào ai bỏ ngãi em mô
Em sống trên dương gian anh sống với
Em thác xuống dưới mồ anh cũng thác theo
Lời nguyền hương thắp đèn treo
Nào ơi ở bạc thác theo ngọn đèn.
- Thiên minh minh địa cũng minh minh
Chàng nằm xuống đó bỏ mình thiếp trông
Không ai chạy thuốc chạy thầy
Không ai nhổ lá bứt cây cho chàng
Không ai mượn nhổ cỏ ban
Không ai sắc thuốc cho nàng đỡ công
Tay chân lạnh ngắt như đồng
Nam mô A di đà Phật vợ xa chồng phen ni
Thác xuống suối vàng đành đoạn hồi quy
Làm tuần để chế đôi khi kẻo buồn
Về nhà treo bức liễn vuông
Treo lên rớt xuống lệ tuôn hai hàng
Ai làm hồn chàng thác xuống suối vàng
Bây giờ xâu nặng thuế cao (2)
Thương anh thì hãy khoan trao ân tình
Chờ cho đất nước thái bình
Phụ mẫu nhà trường thọ đôi lứa mình kết duyên.
Bất kỳ nhi ngộ vô cố đắc tương phùng
Anh hùng lại gặp anh hùng một khi
Trước chào người bạn cố tri
Sau chào nho sĩ về đây tựu trường
- Hữu bằng tự viễn phương lai
Ham vui mới đến cửa lầu đài chơi xuân
Đường xa tui mới dời chân
Đó buông tiếng ngọc tui phải vâng lời vàng.
Thân em thái thể đồng tiền (2)
Lớn thì "ăn sáu" nhỏ nguyền "ăn ba"
Tiền thời Minh Mệnh đưa ra
Ăn sáu cũng đặng ăn ba cũng vừ
Mặc tình thiếp muốn chàng ưa
Bỏ vô chén ngọc mới vừa lòng châu
Nước mắm ngon dầm con cá đối (4)
Gạo Đồng Nai sáo với khoai bùi
Đợi chi sữa ngọt rượu mùi
Đợi chi vây bóng mới vui cửa nhà
Đợi chi nhung lụa lượt là
Đợi chi ăn diện mới ra con người.
Ruộng sâu cấy lúa xúm chùm
Ai ơi làm phước chỉ giùm làm ơn
Ai xuôi ai khiến bất nhơn
Ra đây gặp bạn thương hơn vợ nhà
Bữa nay thiết khẩu giao hòa
Tối hò chơi chồng vợ sáng về nhà người dưng
Con đơm đớm bò quanh miệng chậu sáng trưng
Ở cho có ngãi lòng ưng dạ đành.
Trèo lên cây khế ngã ngang
Anh chưa có vợ cậy nàng vá may
Áo anh rách nách rách tay
Cậy người xe chỉ vá may cho cùng
Vá rồi anh hỏi đền công
Mai sau có chồng anh lại giúp cho
Giúp cho một thúng xôi vò
Một con lợn béo một vò rượu tăm
Giúp cho bức chiếu người nằm
Bức mền người đắp đôi tằm người đeo
Giúp cho người quan tám tiền cheo
Quan năm tiền cưới lại đèo bông tai
Giúp cho người ba bốn séc khoai
Một ang muối nhỏ một hai ang mè
Giúp cho người ba bốn cân chè
Một cân đường cát một ghè tiêu khô
Giúp cho ngườt một chuỗi cá rô
Một hũ nước mắm một bồ than săn
Giúp cho người một gói lá vằng
Một đứa nấu nước một thằng giữ con
Mai sau đặng chữ vuông tròn
Anh vô gá ngãi đầu non ở đời.
Tinh Yêu Trai Gái,Xa Cách,Tỏ Tình,Thương Nhớ,Nhắn Nhủ,Quê Hương,Đất Nước
Xa nhau cách mấy con trăng
Đêm nằm lơ lửng, uống ăn không thường
Không biết ai tôi nhắn với người thương
Nhắn anh dầu phụng Quán Rường mới ra
Nhắn bạn hàng Phong Thử, Hà Nha
Nhắn người Vĩnh Điện, La Qua xưa rày
Nhắn người quen biết xưa nay
Nhắn ông đi cuốc đi cày cũng không
Chợ chiều tôi nhắn chị hàng bông
Nhắn cô gánh nước, nhắn ông đưa đò
Nhắn người chuyển miệng giùm cho
Nhắn người cắt cỏ, giữ bò giữ trâu
Nhắn ông đi úp sông sâu
Nhắn ông bủa lưới giăng câu dọc gành
Nhắn người đốn củi rừng xanh
Nhắn cô bán cá, nhắn anh bán trầu
Nhắn người ở dưới Câu Lâu
Nhắn cô bán vải ở cầu Bình Long
Nhắn người Quảng Ngãi tỉnh trong
Nhắn ông Cầu Đất đi rong xưa rày
Trở về nhắn cảng tàu Tây
Tin lên tin xuống ngày rày thấy đâu
Trở về nhắn chú đi câu
Nhắn cô mang giỏ hái rau bên nà
Nhắn người Tư Phú, Túy La
Nhắn ông thợ nhuộm mua dà hôm tê
Nhắn người thợ Tổng Thanh Khê
Nhắn ông ngoài biển làm nghề mới vô
Người thương ta ở chỗ mô
Nhắn qua Bàn Thạch, nhắn vô Tam Kỳ
Nhắn người ở lính Trà My
Nhắn cô đò dọc cùng ghi tấm lòng
Trở về nhắn thợ đan nong
Nhắn ông Cẩm Lậu quơ rong Thanh Hà
Nhắn kẻ gần chí những người xa
Nhắn ông bán lụa, nhắn bà bán thao
Hỏi thăm chị bán gáo, bán dao
Người thương tôi ở chỗ nào, có thấy không?
Càng ngày càng đợi càng trông
Ai mà ở bạc, xuống sông chết chìm.
Thân em như cái áo mới may (2)
Như cau năm miếng để trên khay đợi trầu.
Trăm năm không bỏ ngãi chàng đâu
Vì bà Nguyệt Lão đã bắc cầu lương duyên
Anh về giải bớt cơn phiền,
Đó tự cha với mẹ chứ không phiền chi em
Phải duyên hương lửa cùng nhau (2)
Xe dê lọ rắc lá dâu mới vào
Phải duyên phải kiếp thì theo
Cám còn ăn được nữa bèo hở anh
Trăng rằng trăng chẳng nguyệt hoa
Sao trăng chứa cuội trong nhà hở trăng?
Thiên lý giang sơn thiên lý nguyệt
Vị tỳ thiên lạc vị tùy cưu
Ân tình rày đặng phiêu lưu
Bên sông vắng vẻ tiếng chim cưu kêu phiền
Thà đừng gặp gỡ cho yên
Gặp nhau sao lại đảo điên hử tề
Đoạn sầu bán chẩm đê mê
Tin xuân đâu đã đưa về cho chăng
Tương tư sầu biếng ngủ biếng ăn
Giấc thần mộng năm canh âm ỉ
Trách ngày lại xuân qua hè chí
Tinh luật hà âm ỉ sen khô
Mơ màng bể Sở sông Ngô
Người buồn thấy cảnh chừng mô cũng buồn.
Bạn hỏi ta ta mới phân sang
Tôi đây ở phủ Điện Bàn
Ở Thanh Châu tổng ở làng Quảng Xuyên
Bạn hỏi ta ta mới nói liền
Ta đang còn tùng cư với cha mẹ chứ chưa tư riêng nơi nào
Thuyền quyên mới gập anh hào
Chàng mà gặp thiếp cũng giả như ai trao miếng đường.
Xoay bên nam tôi chào trai nam tử
Xoay bên nữ tôi chào thục nữ thuyền quyên
Chào chung trở lại chào riêng
Chào người bạn lạ kết duyên buổi đầu
Khen ai khéo lập trường này
Bên kia thực nữ bên đây anh hùng
Xăm xăm bước tới trường trung
Trai nam nhơn chào trước gái nữ tùng chào sau
Chào rồi lại hỏi mau mau
Kép kia đã sánh với đào nào chưa?
Thơ rơi một bức lụy ứa hai hàng
Nghiêng tai nói nhỏ với chàng
Thiếp đây không phải đứa phụ phàng chàng ơi
Kể từ lúc trao lời ân ái
Nguyền đó đây gá ngãi tóc tơ
Khi thương khi nhớ khi đợi khi chờ
Khi chàng trao miếng thuốc khi thiếp gởi miếng trầu
Nhớ khi tựa gối vò đầu
Lời nguyền trên bộc trong dâu đã nhiều
Vắng mặt nhau chín chiều ruột thắt
Vắng một ngày nước mắt tuôn rơi
Chốn non sông lời đã cạn lời
Nào ai ở bạc có ông trời chứng tri!
Kết duyên ớ bạn kết duyên
Không mấy khi quân tử đến Tràng An vui vầy
Thậm mừng rồng đặng gặp mây
Chim phụng hoàng đặng đỗ cây ngô đồng
- Chữ rằng vô lễ bất thành
Liệu làm sao cho đặng Tấn Tần gặp nhau
Chàng về sửa soạn trầu cau
Cậy người bước tới cha mẹ hầu biết cho.
Buồn xem ngọn nước chảy dưới sông Hàn
Thấy xôn xao xe cộ nhưng bóng chàng chẳng thấy đâu
Ngó lên Thương Chánhl thấy mấy nhịp cầu
Lá lay vì con Ô Thước khéo để sầu cho ta.
Ông làm mai cho tui thành vợ thành chồng
Mai sau thành hôn chi mỹ, tui kỉnh cái đầu cho ông
Sắp em nó dại nó hớt hết mũi tai
Xách cái đầu trùi trụi nào ai cũng tức cười
- Tau làm mai cho hai đứa bay thành vợ thành chồng
Thành hôn chi mỹ, bay kỉnh cái đầu cho tau
Bay đà khấn khoán ông bà bay chưa
Bay ăn chi không để không chừa
Mũi tai ăn hết bay xách cái sọ dừa đi đâu?
Xa ngãi nhơn ai tâm hồn chẳng xao xuyến
Nhớ chừng nào chết điếng lá gan
Ân tình nay đã dở dang
Nửa chừng người lại phũ phàng làm ri
Ân tình nay đã chia ly
Thình lình kẻ ở người đi hai đường
Chữ tình bạc tựa thu sương
Đau lòng chua xót trong lòng ngọt ngon
Đắng cay như ngậm quả bồ hòn
Tâm tư mộng tưởng héo mòn quả tim
Tui vẫn tưởng tui cùng người giữ trọn yêu thương
Nào hay đen bạc như chim kia sổ lồng
Trách thay tạo hóa bất công
Cầu Ô kẻ đợi sông Ngân người chờ
Ruột tằm bối rối như tơ
Tui tưởng tui cùng ai thủy chung như nhứt
Nay bây chừ phải chịu lỡ đôi
Phụ tình chi rứa bớ người ơi
Không nhớ câu thệ hải chẳng nhớ lời sơn minh
Bạc chi bạc rứa ớ người tình
Làm như Hậu Thị với Mai Sinh phải lạc lìa.
Anh đi ruột nghé quấn lưng
Muối rang một ống tiêu gừng nửa cân
Trèo non vượt suối bao lần
Nắng dang mấy bận mưa dầm mấy phen
Anh đi tiếp vận Tây Nguyên
Gót mòn vai nặng đường quen quản gì.
Quý chi một quan một quào
Rúc qua rúc lại cái rào tan hoang
- Bù chao chẳng phải bù chao
Chàng ràng không phải chàng ràng
Con chim ni khôn toan khó liệu
Có người ở tận thân thích điểu tuu mới hỏi thăm
Ờ ờ nghĩ lại mà nhằm
Chim ni cắn cặc mọi năm trên giàn
Phá bầu phá bí tan hoang
Bữa ni ngộ gặp tau bắn càn mũi tên.
Xưa rày cách phượng trở loan
Đêm nằm nghe tiếng chim ngàn trở canh
Nghe con ve kêu năn nỉ trên cành
Nghe con vượn hú bên gành lệ tuôn
Năm canh trường nghe những tiếng buồn
Nghe đồng hồ luân chuyển nghe tiếng chuông trên chùa
2 Bích: Vách tường, côn trùng kêu quanh bốn vách tường, ý nói kêu quanh nhà cà bốn mùa.
Vòng chỉ đỏ chưa trao đã đứt
Sự ân tình chưa hiệp đã ly
Thiếp chờ chàng ba bốn con trăng ni
Cớ sao nông nổi mỗi nơi mỗi đàng
Phải chi mình thiếp mình chàng
Không ăn khó chịu thế gian tiếng đồn
Thiếp nguyện cùng chàng nhất lý tư ngôn
Nói chơi với bạn như diều trên dây
Chàng ơi phân giải cho em khuây
Bổn phận em chừ không ăn ở chi đặng nhiều ngày
Bổn phận em chừ khác thể như chim bay
Khi ni ở Quảng mai đây Sài Thành
Xa làm chi xa đoạn xa đành
Chốn quê hương chàng dời gót mỏm gành thiếp lui
Xa nhau nước mắt sụt sùi
Khăn xéo lau chẳng ráo vạt áo chùi chẳng khô
Đau tấm lòng chàng biết chừng mô
Thiếp về Cửa Đại biết mô chàng tìm
Phải chi có cánh như chim
Nào ai sớm oán chiều hiềm cũng không
Dốc lòng đợi bạn cho mãn mùa đông
Thiếp có lòng thiếp đợi chàng có công chàng chờ!
Bạn ở làm sao cho trọn chữ thảo ngay
Nghĩa như Xuân Nương l thuở trước, đi ăn mày nuôi cha
Bạn ở làm sao cho đúng chữ thảo ba
Nghĩa như Thoại Khanh thuở trước,
Dắt bà gia đi tìm chồng
Bạn ở làm sao cho đẹp chữ đạo đồng
Đắng cay cũng đừng thở mặn nồng cũng đừng than
Trăm năm son sắt đá vàng
Đói no thiếp chịu giàu sang chàng nhờ.
Nguyệt tàn niên chung cảm thấy lòng mình man mác
Cùng nhau đạm bạc nâng chén tất niên
Chúng ta là khách đồng thuyền
Chờ khi thuận buồm xuôi gió trở lại miền Hội An.
Xưa nay tôi có bụng trông
Khởi đàng xe lửa nhắn công ra làm
Thằng cai nó lại ăn tham
Ăn hết một cắc bạc một đồng tiền xu
Ba hoa dưới gốc trên dù
Đứa khôn nói điếm đứa ngu thưa thầy
Tới chừng lãnh bạc của Tây
Say sưa lỗ miệng lũ này nó ăn
Tôi lết từng xe lửa tôi phải đi giăng
Thân tôi làm mướn phải lăn xuống bùn
Đêm tôi nằm lót một tấm tranh cùn
Tối nằm quá lạnh tôi run hì hì
Trông cho gà gáy xách cuốc cùng ky
Ra làm đất thước không quản gì sớm trưa
Bây giờ tiền bạc nó không đưa
Để cu li nhịn đói thảm chưa bớ trời
Một lớp vốn năm bảy lớp lời
Kẻ buôn gốc người buôn ngọn,
Kẻ buôn mai người buôn chiều
Thầy nào cũng có bụng điêu
Tiền bạc có ít ăn tiêu cho nhiều
Tức mình qua Sứ tôi kêu
Hỏi thăm nhà nước có bao nhiêu thước đường?
Về làm dâu bên nhà chàng
Có khôn thì khôn cho người ta vái
Có dại thì dại cho người ta thương
Lấy câu tánh hạnh làm cương
Biểu đừng có thấy bà gia thương mà nhầm
Biểu đừng ỷ thế hơi chồng
Hành hạ đầy tớ lường công kẻ mần
Biểu đừng cậy thế hương lân
Ra đi mắng nhiếc rần rần chửi la
Biểu đừng dại chợ khôn nhà
Ngồi lê đôi mách người ta họ tự tình.
Trăng trên trời có khi tròn khi khuyết
Người ở đời có khi thinh khi suy
Khi ngồi buồng ngói khi đi dưới bùn
Khi thì bát sứ đũa mun
Khi thì bát sứt đũa cùn cũng ăn.
Hội xuân này quyết chiếm ngôi đầu
Một dây phong nguyệt dưới nơi đình tiền
Trước xin chào các sĩ hiền
Sau chào thục nữ thuyền quyên các nàng
- Ngộ kỳ phong vũ bá niên xuân
Bạn chào ai không biết tôi cũng dâng lời chào
Nay mừng loan phụng đằng giao
Ngọc lành đến giá bạn trao duyên hài.
Thiếp đưa chàng một nắm bắp rang
Chàng về kiếm nơi mô tỉa được thiếp theo chàng về không
- Em chết ba năm sống dậy đi lấy chồng
Bắp rang anh tỉa mọc tràn đồng cho coi.