Sen mọc giữa đồng lòng sen trắng
Sen đất Tháp Mười mưa nắng vẫn tươi
Bông sen như nết con người
Đẹp như con gái Tháp Mười quê ta
Chợ nào vui bằng chợ Gò
Tôm khô, cá trứng, thịt bò, thịt heo
Thật nhiều bánh ướt, bánh xèo
Bánh khô bánh nổ bánh bèo liên lu.
Chăn đơn nửa đắp gối chiếc nửa hòng
Cạn sông lở núi ta đừng quên nhau
Từ ngày ăn phải miếng trầu
Miệng ăn xôi đỏ dạ sầu đăm chiêu
Biết rằng thuốc dấu hay bùa yêu
Làm cho ăn phải nhiều điều xót xa
Làm cho quên mẹ quên cha
Làm cho quên cửa quên nhà
Làm cho quên cá dưới ao
Quên sông tắm mát, quên sao trên trời
Đất Bụt mà ném chim trời
Ông Tơ bà Nguyệt xe dây, xe nhợ nửa vời ra đâu!
Cho nên cá chẳng bén câu
Lược chẳng bén đầu, chỉ chẳng bén kim
Thương nhau nên phải đi tìm
Nhớ nhau một lúc như chim lạc đàn.
Phải chi anh chưa vợ,
Hãy còn nợ còn duyên,
Em cũng cậy yên, như thuyền cậy lái,
Ai ngờ phận gái như lái nghịch chèo,
Khuyên anh hãy giữ lấy lèo,
Đừng ham thả lỏng hiểm nghèo có khi.
Anh Ba kia hỡi anh Ba,
Đầu đội nón dứa taу bưng ba cơi trầu
Trầu nàу em chẳng ăn đâu,
Để thương để nhớ để ѕầu anh Ba,
Để em bác mẹ gả chồng хa,
Thà rằng lấу quách anh Ba cho gần!
Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dẫu cho nghiêng núi cạn sông chẳng rời
Thương ai đám cỏ cũng ngồi
Đám tranh cũng lội, rừng chồi cũng băng
Một niềm vàng đá khăng khăng
Ba thu cũng đợi, mười trăng cũng chờ
Ai về là về Thanh hoá, dô ta do huầy
Ước mơ lớn của người Thanh Hoá, dô ta dô huầy
Lá rau má to bằng lá sen, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Quảng Bình, dô ta dô huầy
Ước mơ lớn của người Quảng Bình, dô ta dô huầy
Là bánh cu đơ to bằng cái mẹt, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Nghệ An, dô ta do huầy
Ước mơ lớn của người nghệ an, dô ta do huầy
Là đào nhiều ao để thả cá gỗ, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Hải Dương, dô ta là dô huầy
Ước mơ lớn của người Hải Dương, dô ta dô huầy
Là bánh đậu xanh to bằng viên gạch, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Hải Phòng, dô ta dô huầy
Ước mơ lớn của người Hải Phòng, dô ta dô huầy
Là con tàu ta làm bằng giấy, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Hưng Yên, dô ta dô huầy
Ước mơ lớn của người Hưng Yên, dô ta dô huầy
Là quả nhãn lồng to bằng quả bưởi, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Bắc Ninh, dô ta dô huầy
Ước mơ lớn của người Bắc Ninh, dô ta dô huầy
Là rượu làng Vân làm bằng nước lã, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Thái Bình, dô ta dô huầy
Ước mơ lớn của người Thái Bình, dô ta dô huầy
Là cây lúa cao bằng cây sậy, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Nam Định, dô ta dô huầy
Ước mơ lớn của người Nam Định, dô ta dô huầy
Bánh gai to bằng bãi phân trâu, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Thái Nguyên, dô ta dô huầy
Ước mơ lớn của người Thái Nguyên, dô ta dô huầy
Lá chè to bằng cái lá chuối, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Nghệ An, dô ta do huầy
Ước mơ lớn của người Nghệ An, dô ta dô huầy
Là nhà ta ở gần Lăng Bác, ấy dô ta là dô huầy
Ai về là về Ninh Bình, dô ta do huầy
Ước mơ lớn của người Ninh Bình, dô ta dô huầy
Là nhà thờ đá xây bằng bùn thó, ấy dô ta là dô huầy.
Ai về là về Quảng Ninh, dô ta do huầy
Ước mơ lớn của người Quảng Ninh, dô ta dô huầy
Là mỏ than đá to bằng ống điếu, ấy dô ta là dô huầy.
Ai về là về Thủ đô, dô ta do huầy
Ước mơ lớn của người Thủ đô, dô ta dô huầy
Là gái thủ đô lấy chồng Thanh Hóa, ấy dô ta là dô huầy.
Ai xui ta nhớ Hàm Rồng
Muốn trông chẳng thấy cho lòng khôn khuây.
Từ ta trở lại Sơn Tây
Con đường Nam - Bắc ít ngày vãng lai
Sơn cầu còn đó chưa phai?
Non xanh còn đối ? Sông dài còn sâu?
Còn thuyền đánh cá buông câu?
Ới yêng ơi, mưa từ trong Quảng mưa ra
Thân tôi là gái phải qua tầm chồng
Đôi hàng nước mắt ròng ròng
Bên vai còn mang khăn gói
Mặt trời đã tối
Kêu bến đò ngang hắn nỏ chèo
Hòn đá cheo leo
Thiếp tôi trèo mần răng cho đặng
Tôi hỏi thăm chú chăn trâu cùng o gánh nác
Đường tới Nam Định, thành Bắc nơi mô?
Phụ mẫu em nghèo chẳng dám đòi chi,
Đòi nếp hương đôi thúng, đậu phụng đôi ang,
Khoai lang đôi rổ, vịt nổ đôi con,
Rượu ngon đôi bát, trầm hương bát ngát, đường cát đậu xanh,
Gạo lương mành đừng cho lộn vỏ,
Anh lui về thưa thầy với mẹ có lòng thương không,
Để em vô kết nghĩa tam tòng cùng anh.
Thiếp nguyện với chàng có cơm ăn cơm, không có cơm ăn cháo.
Chàng nguyện với thiếp có áo thì bận, không có thì bận áo da.
Ở răng cho trên thuận dưới hòa,
Như Phạm Công thuở trước làm bạn với Cúc Hoa cho trọn niềm. (hò)
Em là con gái nhà quê
Ham bên tài sắc nhiều bề ái ân
Chẳng ham tham phú phụ bần
Duyên rằng duyên phải nợ nần nhau đây
Chàng có sang, chàng phải chọn ngày
Mối manh cho rõ xe dây xích thằng
Cầm cân chàng nhấc cho bằng
Một bên cối đá một đằng tiền cheo
Hỏi chàng rằng có hay nghèo
Lệ làng phải sửa bấy nhiêu mới từng
Yêu nhau dăm miếng trầu cau
Giấu thày,giấu mẹ đi sau bóng đèn
Chàng ơi đi lại cho quen
Để cho hai họ kết nguyền duyên tơ
Thông gia như ruộng liền bờ
Nhà em mong được rể, nhà anh chờ được dâu
Người ta thách ngựa thách trâu
Em đây chỉ thách một sào khoai lang
Củ to em để mời làng
Còn bao củ nhỏ họ hàng đông vui
Thế còn củ sứt chàng ơi
Để cho con trẻ ăn chơi vui nhà
Lại còn củ mối, củ hà
Gọt cho con lợn con gà phí chi
Hết thì đã có rừng tre
Yêu nhau chẳng quản vượt khe băng đèo!
Xin chàng lấy chín cành huê
Cành bạc lá bạc nở ra huê vàng
Rễ nó ăn xuống dọc ngang
Nụ nó bằng vàng, quả nó đồng đen
Chín cây chín ả nàng Tiên
Đánh đu cành bạc giữ gìn cành hoa
Trước là phong cảnh nhà ta
Sau để trong nhà cho dễ làm ăn
Nhà thiếp thực là khó khăn
Tiền nong chẳng có nhất văn một đồng
Xin chàng chín chiếc thuyền rồng
Chiếc thì đón rể chiếc hòng đưa dâu
Xin chàng lấy chín con trâu
Chín mươi mẫu ruộng thì dâu mới về
Chín con gà luộc cho tươi
Chín mâm xôi sói chàng đơm cho đầy
Cau non chín thúng rõ đầy
Rượu chín trăm hũ chàng rày đưa sang
Trước là theo tục lệ làng
Nhà em chật hẹp xin chàng chớ lo
Xin chàng lấy chín con bò
Chín gánh gạo nếp, chín vó rượu tăm
Gạo tẻ chàng sửa chín trăm
Chàng trông cho rõ kẻo lầm chàng ơi.
Xin chàng lấy chín mâm xôi
Chín con gà luộc lễ nơi ông bà
Trước là lễ tổ tiên nhà
Sau là bạn hữu người ta trông vào
Xin chàng chín tấm gấm đào
Để may chăn áo, còn bao may mùng
Xin chàng chín chén vàng hồng
Để thiếp kéo nhẫn, kéo vòng đeo tai .
Anh là con trai học trò
Em mà thách cưới thế anh lo thế nào?
Em khoe em đẹp như sao
Để anh lận đận ra vào đã lâu
Mẹ em thách cưới cho nhiều
Thử xem anh nghèo có cưới được không?
- Nghèo thì bán bể bán sông
Anh cũng cố cưới lấy công ra vào
Cưới em trăm tám ông sao
Trăm tấm lụa đào mươi cót trầu cau
Cưới em một trăm con trâu
Một nghìn con lợn, bồ câu tám nghìn
Cưới em tám vạn quan tiền
Để làm tế lễ gia tiên ông bà
Cưới em một chĩnh vàng hoa
Mười chum vàng cốm bạc là trăm nong
Cưới em ba chum mật ong
Mười thúng mỡ muỗi ba nong quýt đầy
Họ hàng ăn uống no say
Mười ngày ròng rã mặc rày xướng ca.
Em là con gái lỡ thì
Thầy mẹ thách cưới làm chi vẽ vời
Giàu thì ba quả phù tang
Khó thì hũ rượu cho làng uống chơi
Còn như của vụn của rời
Đàn bà con trẻ ăn chơi trong nhà
Rượu thì chín cảnh khiêng ra
Trâu thì chín chục, lợn hòa một trăm
Cưới em một vạn đôi trằm
Mười chín tấm lĩnh, ba trăm quan tiền
Vàng mười chín nén tinh nguyên
Cùng là bạc bảy sắp liền cho cao
Cưới em vải vóc lụa đào
Quần the áo lĩnh xếp vào năm rương
Nhà em ở cạnh vườn đình
Xung quanh có gạch xây thành tứ vi
Nhà em ăn chơi chẳng thiếu đồ chi
Tủ chè, sập gụ, hoành phi trong ngoài
Đằng trước có núi Yên Lai
Đằng sau có cả vườn trúc, vườn mai, vườn hồng
Cha em mặc áo thêu rồng
Mẹ em hoàng hậu chính cung nhà vàng
Chú em là đức Thánh Quan
Bác em là ông Hàn Tín, đánh tan giặc loàn
Anh có thương em thì lo một buồng cau cho tốt, một hũ rượu cho đầy,
Đặt lên bàn thượng, hạ xuống bàn xây,
Chàng đứng đó, thiếp đứng đây,
Lẽ mô thầy với mẹ lại không kết nghĩa sum vầy cho con?
Ăn một miếng trầu, năm ba lời dặn,
Uống một chén rượu, năm bảy lời giao,
Anh chớ nghe ai sóng bổ ba đào,
Em đây quyết giữ niềm tiết hạnh, anh chớ lãng xao em buồn.