Đầu năm ra mắt mồng ba
Cúng ông Hành Khiển cùng là Hành Binh
Bói giò phải bói cho tinh
Xem tường màu sắc chân hình rủi may
Đôi giò cần để thẳng ngay
Nhuận hồng vàng ánh năm nay chắc giàu
No rồi chụm móng khít khao
Đỡ cái chặt chẽ cũng giàu cũng sang
Đỏ mà gân máu nổi loang
Là điềm hao của tan hoang cửa nhà
Trắng xanh bền bệt thây ma
Ấy điềm tang chế ông bà cháu con
Da gà tươi mượt vàng son
Đi thi chắc đậu đi buôn chắc lời
Khe chân gà hở tơi bời
Tiền vô nhiều cũng phủi rồi tay không
Ba ngón đội lên một chồng
Tốt thì có tốt, phải phòng người trên
Nhờ người giúp đỡ mới nên
Tự mình tự chủ không bền được đâu
Cũng ba ngón chân chụm đầu
Một hàng ngang mặt, thúng đâu đựng tiền
Ngón cái mà cong nghiêng nghiêng
Đâm vô khe hở, lụy phiền đến nơi
Quan phi khẩu thiệt tơi bời
Tai bay vạ gió kêu trời sao đang
Bốn chân cong quẹo loạn hàng
Cả năm bươn chải biết đàng nào yên
No rồi như nở cười duyên
Da hường tươm mỡ của tiền đầy kho
Da chân xam xám màu tro
Gân xương khô héo có lo cũng nghèo
Đôi giò cái trễ cái treo
Bên ngay bên quẹo nằm queo một mình
Da vàng mỡ đọng lung linh
Làm chơi được thiệt, mặc tình vui chơi
Bốn ngón đều ngay lên trời
Nồi gọ xẹp lép thì thôi còn gì !
Gặp năm tuổi xấu thêm nguy
Ốm đau tang chế, quan phi tụng đình
Ngón chân rời rạc thân hình
Thiếu người giúp đỡ, thiếu tình hữu giao
Gặp cơn sóng gió ba đào
Một tay lèo lái, ai nào giúp ta!
Chân gà cấm hở, quẹo ra
Da gà tươi nhuận mới là bình an
Cúng gà ra mắt nghiêm trang
Làm gà kỹ lưỡng, luộc càng thêm tinh
Có thành chắc có thần linh
Cầu ông Hành Khiển Hành Binh hộ trì
Cho mình gặp hội khả vi
Mỗi chu niên trọn, chu kỳ bình an
Mùng ba Tết tới bước sang
Lại cúng ra mắt huy hoàng như xưa.
(Phú Bói Giò Gà)
Anh ham xóc đĩa cò quay
Máu mê cờ bạc, lại hay rượu chè.
Eo sèo công nợ tứ bề,
Kẻ lôi người kéo ê chề lắm thay!
Nợ nần, em trả, chàng vay,
Kiếp em là kiếp kéo cày đứt hơi!
Một thương tóc bỏ đuôi gà
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên.
Ba thương má lúm đồng tiền
Bốn thương răng nhánh hạt huyền kém thua
Năm thương cổ yếm đeo bùa
Sáu thương nón thượng quai tua dịu dàng.
Bảy thương nết ở khôn ngoan
Tám thương ăn nói lại càng thêm xinh.
Chín thương em ngủ một mình
Mười thương con mắt hữu (đưa) tình cho (với) ai.
(Hoặc: Một thưong mái tóc đuôi gà)
Thiếp dám hỏi chàng,
Vậy chớ cao đàng sức khoẻ,
Đường huệ mấy nhành cam huệ mấy bông.
Duyên phải duyên kim cải,
Nghĩa phải nghĩa giao hòa.
Rồi đây con nhện có về nhà,
Anh kính thăm cô bác ông bà bình an.
Thờ cha kính mẹ hết lòng,
Ấy là chữ hiếu dạy con luân thường.
Chữ để nghĩa là chữ nhường,
Nhường anh nhường chị lại nhường người trên.
Ghi lòng tạc dạ chớ quên,
Con em phải giữ lấy nền con em.
Cái kiến mà kiện củ khoai
Mày chê tao khó, lấy ai cho giầu
Nhà tao chín đụn mười trâu
Lại thêm ao cá, bắc cầu rửa chân
Cầu nầy là cầu ái ân
Một trăm con gái rửa chân cầu nầy
Có rửa thì rửa chân tay
Chớ rửa lông mày chết cá ao anh
Nhà anh có một cây chanh
Nó chửa ra nhành nó đã ra hoa
Nhà anh có một mụ già
Thổi cơm không chín, quét nhà chẳng nên
Ăn cỗ khì đòi ngồi trên
Mâm son bát sứ đem lên hầu bà
Cái ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ mày đi cấy đồng (ruộng) sâu chưa về
Bắt được một lũ cá trê
Xách cổ lôi về, nấu cháo ngủ ăn!
Ngủ ăn không hết, để dành đến Tết
Mèo già tha hết, mèo ốm phải đòn
Mèo con phải vạ, con quạ đứt đuôi
Con ruồi đứt cánh, đòn gánh có mấu
Củ ấu có sừng, bánh chưng có lá
Con cá có vẩy, ông thầy có sách
Đào cạch cần dao, thợ rào có búa
Xay lúa có chàng, việc làng có mõ
Cắt cỏ có liềm, câu liêm có lưỡi
Cây bưởi có hoa, cây cà có trái
Con gái có chồng, đàn ông có vợ.
Kẻ chợ có vua, trên chùa có bụt!
Cái bút có ngòi, con voi có quản….
Cái sáo mặc áo em tao
Làm tổ cây cà, làm nhà cây chanh
Đọc canh bờ giếng
Môi miệng tiếng kèn
Hỡi cô trồng sen
Cho anh hái lá
Hỡi cô trồng bưởi
Cho anh hái hoa…
Một cụm cà là ba cụm lý
Con nhà ông Lý mặc áo tía tô
Con nhà thằng Ngô mặc áo lang khách
Hai con chim khách đánh nhau trên cây
Hai cái bánh dày đánh nhau mâm cổ
Hai hạt đỗ đánh nổ nồi rang
Hai con kiến càng đánh nhau lọ mật
Hai hòn đất đánh vật bờ ao
Mày tát chuôm tao, tao tát chuôm mày
Mày đầy rổ cá, tao đầy rổ tôm
Mày đi chợ Cầu Nôm, tao đi chợ Cầu Dền
Mày bán cửa đền, tao bán cửa vua
Mày làm mắm chua, tao làm mắm thính
Mày con ông chanh, tao con sả
Mày là cái cả, tao là cái hai
Mày đội bồ dài, tao đội nón méo
Mày cầm cái kéo, tao cầm con dao
Mày làm sao, tao làm vậy
Mày đi buôn cậy, tao đi buôn hồng
Mày đi lấy chồng, tao đi lấy vợ
Mày lên kẻ chợ, tao về nhà quê…
Cầm tay lại nắm lấy tay
Ai bóc nên trắng, ai day nên tròn.
Tay em vừa trắng vừa tròn,
Anh cầm mát lạnh như hòn đá xanh.
Tay em nắm lấy tay anh,
Dù ai nói quẩn nói quanh mặc lòng.
Tay ấy đáng vợ đáng chồng,
Duyên trời đã định tơ hồng đã xẹ
Hạc thời đối hổ, hạc đổ nhành mai
Hèn lâu gái mới gặp trai
Chàng mà gặp thiếp như bài liền pho
Anh thương em
Núi chảy thành tro, biển cạn thành gò
Sông sâu chín lạch sao đò còn đưa
Vái trời chồng cũ vợ xưa
Kết duyên phu phụ nắng mưa có trời
Hai đứa mình mà đặng gần kề
Trăm năm một dạ nguyền thề không xa
Nhìn chàng dòng lệ nhỏ sa
Xa mình cũng bởi mẹ cha la rầy
Vì ai xui khiến nỗi nầy trời ơi
Canh ba sương nhuộm cành mai
Bóng trăng em ngỡ bóng ai mơ màng.
Canh tư xích cửa then vàng,
Một mình vò võ đêm trăng xế lần.
Canh năm mê mẩn tâm thần,
Đêm tàn trăng lụn, rạng đông lên rồị
Canh nông sớm tối ngoài đồng
Suốt ngày cặm cụi chổng mông lên trời
Bữa ăn như bữa vét nồi
Đói cào đói rã mồ hôi ướt đầm
Sống gì sống tối sống tăm
Khổ ngày khổ tháng khổ năm khổ đời
Bắc thang lên hỏi ông Trời
Cớ sao nỡ để kiếp người đắng cay ?
Cậu kia cắp sách đi đâu
Cậu học chữ Tầu hay học chữ Tây?
Học chữ Tây không tiền không việc,
Học chữ Tầu ai biết ai nghe
Chi bằng về chốn thôn quê
Cấy cày còn được no nê có ngày
Ai lên nhắn chị hàng bông
Có muốn lấy chồng thì xuống Nguyệt Viên
Nguyệt Viên lắm thóc nhiều tiền
Có sông tắm mát, có miền nghỉ ngơi(*)
Chiều chiều ba đãy cá tươi
Chẳng ăn cũng thiệt, chẳng chơi cũng hoài
Hỡi cô cắt cỏ bên đàng
Có muốn ăn nhãn lồng thì bước sang đây
Sang đây anh nắm cổ tay
Hỏi rằng duyên ấy tình nầy làm sao
Cái gì là mận là đào
Cái gì là nghĩ tương giao hỡi nàng
Trứng rồng lại nở ra rồng,
Hạt thông lại nở cây thông rườm rà.
Có cha sinh mới ra ta,
Làm nên thời bởi mẹ cha vun trồng.
Làm nên phải đoái tổ tông phụng thờ.
Đạo làm con chớ hững hờ,
Phải đem hiếu kính mà thờ từ nghiêm.
Chắc rằng đâu đã hơn đâu
Cầu tre vững nhịp hơn cầu thượng gia
Bắc thang lên hỏi Trời già
Phận em như hạt mưa sa giữa trời
May ra gặp được giếng khơi
Chẳng may gặp phải những nơi ruộng cà
Đã yêu nhau đắp điếm nhau mà.
Chăn chiếu chả êm
Gối lụa chả mềm
Muỗi cắn tứ tung
Từ khi tôi gặp chàng Trung
Má tô điểm phấn, vui cùng với ai?
Lênh đênh tháng thiếu ngày dài
Say ai nên mệt, nhớ ai nên sầu
Đôi tay nâng lấy cơi trầu
Trước là thết bạn, sau hầu quan viên
Chả tham mẫu cả, ruộng lên
Tham về cái nết, cái duyên anh đồ
Ai vô Viêm Xá thì vô.
Chẳng ai đẹp bằng anh chồng tôi
Cái miệng cái môi, nhắm nha nhắm nhẩy
Hay vẽ, hay viết, hay cuốc hay phát
Làm thầy, làm thợ, việc làng việc xã,
Đủ cả mọi điều.
Chẳng ai xấu bằng anh chồng tôi
Cái râu rễ gộc, cái tóc rễ tre
Cái bụng bè bè, hình như bụng cóc
Học hành thời dốt, chữ nghĩa chẳng biết
Nó bắt nó lèn, nó nêm như chạch
Nó thở ành ạch, như cái ễnh ương
Ai về Kẻ Nứa, Đông Hồ
Để tôi nhắn nhủ đôi cô hàng vàng
Chẻ lạt buộc vàng
Tre non đủ lá, đan sàng nên chăng?
Em dặn người rằng:
Đâu hơn người lấy, đâu bằng đợi chúng em đây.
Ngại vì một nỗi xa đường
Bác mẹ chưa biết, họ hàng chưa hay
Anh có lòng thưong chờ đợi ít ngày
Được phép mẹ thầy anh hãy vãng lai
Trước sao sau vậy không sai
Chẳng nên cơm cháo gì đâu (3)
Thôi về cuốc bãi trồng dâu chăn tằm
Trồng dâu cho biết trồng dâu
Thứ dâu ăn quả thứ dâu nuôi tằm
Một nong tằm là năm nong kén
Một nong kén là chín nén tơ
Anh thương em năm đợi tháng chờ.