Căn duyên này phá cho rồi,
Ông tơ biểu buộc, ông trời biểu không,
Phải gặp ông tơ hỏi sơ cho biết,
Gặp bà nguyệt hỏi thiệt cho rành,
Vì đâu hoa nọ lìa cành,
Nợ duyên sớm dứt, cho đành dạ em.
Cẳng bước tới sum vầy hai họ
Tai nghe anh có vợ rồi, cẳng nọ em thối lui
Em không trách ông Tơ
Không phiền bà Nguyệt
Trách phận mình sao thiệt long đong
Càng trưa càng nắng càng cao
Có cây bóng mát ghé vào nghỉ chân
Nhìn xem bụi ớt chín tầng
Cao tán, cả bóng nửa mầng nửa lo
Làm người thì chớ so đo
Ngồi giữ bụi ớt đừng cho chim chòng
Vái trời thổi ngọn gió đông
Ngồi giữ bụi ớt mủi lòng ngủ say
Chim chòng đặng bảy tháng nay
Chừng hai tháng nữa ớt này nở hoa
Canh ba sương nhuộm cành mai
Bóng trăng em ngỡ bóng ai mơ màng.
Canh tư xích cửa then vàng,
Một mình vò võ đêm trăng xế lần.
Canh năm mê mẩn tâm thần,
Đêm tàn trăng lụn, rạng đông lên rồị
Cánh buồm gió thổi hiu hiu (2)
Nước mắt sa chàng chặm dây lưng điều không khô
Tội tấm lòng ta biết chừng mô
Con cá lui về biển Bắc bỏ chiếc nơm khô một mình.
Canh khuya em thức dậy, em lau nhà, rửa dĩa, dọn bàn
Tay em rót rượu chát, miệng em hát đôi câu
Trên lầu kia chuông đánh rộ
Dưới nhà việc trống đồ tàn canh
Em đây lịch sự chi đó mà năm bảy người dành
Giá như con cá kia dưới chợ, dạ anh nào dành nấy mua.
Gia Đình,Mồ Côi,Cha Mẹ,Con Cái,Thân Phận,Lỡ Duyên,Phương Ngữ
Cảnh lục lộ tìm người lục lộ
Cảnh dương trần chịu chữ trần ai
Đêm năm canh nước mắt láng lai
Tay cha bồng con dại miệng cha nhai hột ngọc trời
Phần cha không sữa con ơi
Nhai cơm són nước con ăn chơi cho cha nhờ
Con còn măng sữa ấu thơ
Tay cha ru miệng cha hát ớ ờ ơ... năm canh trường
Con nằm lăn khóc trên giường
Con ơi nghĩ đến mà thương cha rày
Cha ru con mỏi mệt hai tay
Hay là con nhớ mẹ, đêm ngày khóc luôn
Cha bồng con vừa hát vừa hun
Thấy con thương đứt ruột lụy cha tuôn hai hàng
Ngó vô cảnh cũ quê nường
Trực nhìn ngó thay hương tàn héo khô
Một mình cha quày quả ra vô
Bãi nước trầu còn đó mẹ con đi mô chưa thấy về
Đã đành phu nọ lìa thê
Hẹn hò non nước bỏ bê dương trần
Nường đi đâu để nợ để nần
Để con thơ bé dại khổ trăm phần đó nường ơi
Dậm chân xuống đất kêu trời
Kêu hoài kêu huỷ không thấy trả lời tiếng mô
Làm cho gan anh héo ruột anh khô
Nợ không vay mà trả biết hồi mô nường về
Ngó ra Mũi Sủng Gành Nghê
Buồm giương hai cạnh ghe nghề ghe lui
Ngó vô bếp núc ủ ê
Nghĩ mình lẻ bạn lủi thủi đơn côi não nùng.
Canh một anh thổi một ngọn đèn vàng
Chờ nàng thục nữ thở than đôi lời
Canh hai nguyệt lặn sao dời
Tính sao cho tính trọn đời thủy chung
Canh ba cờ phất trống rung
Anh thẳng ai dùng mà chẳng biết ai
Canh tư nguyệt đổ nhành mai
Mưa sa lác đác chẳng biết ai mà nhìn
Canh năm đôi bạn loan phòng.
Canh một nổi ngọn đèn loan,
Chờ người thục nữ thở than đôi lời.
Canh hai nguyệt đổi sao dời,
Tính sao thì tính trọn đời thủy chung.
Canh ba cờ phất, trống rung,
Mặc cho ai thẳng, ai chùn mặc ai.
Canh tư hạc đậu cành mai,
Sương sa lác đác, biết ai mà tầm.
Canh năm không ngủ, không nằm,
Trông cho mau sáng đặng tầm người thương.
Canh nông sớm tối ngoài đồng
Suốt ngày cặm cụi chổng mông lên trời
Bữa ăn như bữa vét nồi
Đói cào đói rã mồ hôi ướt đầm
Sống gì sống tối sống tăm
Khổ ngày khổ tháng khổ năm khổ đời
Bắc thang lên hỏi ông Trời
Cớ sao nỡ để kiếp người đắng cay ?
Cao cao, cao tít mù xanh
Tuy cao mù tít vẫn quanh quẩn gần
Dữ lành cân nhắc đồng cân
Mà cơ hạnh phúc chuyển vần chẳng sai
Hiện tiền quá khứ tương lai
Như vòng vòng dính như quay quay tròn