Đêm khuya gió lọt khe mành
Động chăn em ngỡ đâu mình về thăm
Kẻo con ôm chặt vào lòng
Rưng rưng giọt lệ đôi tròng nhỏ sa
Nghe con ngủ mớ gọi cha
Lòng em đau đớn xót xa bội phần
Hỡi chàng sao nỡ bất nhân
Bỏ làng lìa vợ lìa con lìa nhà
Theo phường cõng rắn cắn gà
Buôn nòi bán nước giết bà giết con
Thân mình dù vẫn đang còn
Hồn mình đã chết trong lòng quốc dân
Đời người chết sống một lần
Chết vì lẽ phải lúc cần cũng nên
Cớ sao mình lại đưa mình
Đi tìm cái chết đáng khinh ấy mà
Em cũng muốn gượng làm khuây
Giả coi như thể mình đây không chồng
Cực vì ôm trẻ bên lòng
Nhìn con lòng cứ hình dung mình hoài
Đánh liều em lấy mực mài
Vơi dòng lệ nhỏ viết vài hàng đây
Mình vế nuôi chút con thơ
Mình về cho cha mẹ nhờ hôm mai
Mình về chung sức chung tài
Cùng chung phụng sự giông nòi quốc gia
Vài lời nhắn nhủ thiết tha
Mau mau mình vội buông ra mà về
Mình về em sẽ xin thề
Bảo toàn tính mạng không hề chi đâu
Một về hai cũng về mau
Mình về cây cỏ vườn rau cũng mừng
Chào mình những đoá hoa xuân
Sẽ giương cánh thắm mà dâng nụ cười
Đến đây em tạm dứt lời
Để ngồi mà ngóng con người em trông.
Đêm khuya nghe gà gáy ó o
Giật mình thức dậy tui mò tui vô
Động giường thức dậy mợ la
Mợ hỏi thằng Xứng chớ mày đi mô
- Đi vô lấy gạo nấu cơm
Mợ nói có cái ống không biết cái ô chỗ nào
Mơ màng giấc điệp chiêm bao
- Ô đây ống đó con lấy nhào mà ra
Đêm khuya tui ở cà rà
Xung điên mợ nắm ống mợ cà muốn bể ô.
Đêm năm canh hết buồn lại tủi
Ngày sáu khắc hết tủi lại lo
Ớ bạn ơi nhớ những khi đôi đứa hẹn hò
Bây giờ xa cách tự như tơ vò mình tơ
Xuống lên như đứa dại khờ
Tay bưng chén cơm ăn đôi đũa rớt bao giờ không hay
Sững sờ khi tỉnh khi say
Khi nằm chết điếng lúc sảng sốt khoanh tay dậy, ngồi.
Đêm năm canh mơ màng gối phụng
Ngày sáu khắc dựa chốn màn loan
Lâm ly nước mắt nhớ nghĩa chàng biết bao
Trời xui kẻ Sở người Ngô
Đang bưng chén cơm ăn đôi đũa rớt hồi nào không hay
Người thương vắng mặt một ngày
Cũng bằng cha với mẹ đem đày trên non xanh.
Đêm năm canh mù mịt sương sa
Vòng tay qua cổ nước mắt nhoà như mưa
Trăm lạy ông trời bớt gió thôi mưa
Đôi ta có gặp cũng vừa nhau đây
Bữa ni ta gặp bạn đây
Đến mai không gặp có rầy hay không
Canh chầy sầu khổ đêm đông
Làm cho ta dựa.phòng không đợi chàng
Cho nên chịu tiếng võ vàng,
Hoa sầu hoa héo thiếp nhớ chàng lắm chàng ơi?
Đêm năm canh nằm nhà không ngủ
Còn ngày sáu khắc ai rủ không điCòn ngày sáu khắc ai rủ không đi
Đêm nằm nước mắt lâm ly
Mẹ kêu con ơi con hỡi nước mắt chi hở mày
- Con đi qua đuôi tranh rớt rác nằm đây
Tự dưng ta thương bạn nước mắt đầy con ngươi.
Đêm năm canh thắp ngọn đèn tàn
Sầu tương tư trong giấc mộng đau đớn lòng lắm chàng ơi
Chiều chiều ra ngõ trông chừng
Ngó sông sông rộng ngó rừng rừng cao
Mấy lời chàng dặn nó bén như dao
Trong lòng tôi nó ngọt ngào lắm bạn ơi
Thiếp than chàng thở chơi vơi
Bạn kêu đất không thấu tôi kêu trời thấu chi?
Đêm năm canh và ngày sáu khắc,
Khăn mùi xoa em lau nước mắt,
Miệng em lại kêu trời,
Anh ơi gặp mặt em đây sao anh không trao lời
Đợi anh đi về Huế em biết đời nào gặp anh.
Đêm qua chính thực là đêm
Rọt xót như mói dạ mềm như dưa
Gọi nàng chẳng thấy nàng thưa
Thò tay bẻ khoá trời vừa rạng đông
Trách trời sao chóng rạng đông
Chẳng khuya tí nữa để lòng thở than.
Đêm qua chợ sáng trăng rằm,
Em đi ngang cửa, anh nằm không yên,
Thương em chẳng phải vì tiền,
Thấy em lịch sự có duyên, dịu dàng,
Thấy em anh những mơ màng,
Tưởng rằng đây đó, phượng hoàng kết đôi,
Thấy em chưa kịp ngỏ lời,
Ai ngờ em đã vội dời gót loan.
Đêm qua đêm lạnh đêm lùng
Đêm đắp áo ngắn đêm chung áo dàị
Bây giờ chàng đã nghe ai
Áo ngắn chẳng đắp, áo dài không chung
Bây giờ sự đã nhạt nhùng
Dấm thanh đổ biển mấy thùng cho chua
Cá lên mặt nước cá khô
Vì anh em phải giang hồ tiếng tăm.
Đêm qua dồn dập mưa mau
Gió rung cành ngọc cho đau lá vàng.
Trách chàng phụ ngãi tham vàng
Ngô đồng nở để phượng hoàng ngẩn ngơ.
Biết nhau từ bấy đến giờ
Đã cho bướm đậu thì chừa sâu ra
Đêm qua gió mát trăng thanh
Em ngồi chẻ lạt cho anh chấp thừng
Em chẻ mỏng cho thừng được tốt
Duyên đôi ta đã trót cùng nhau
Trăm năm thề những bạc đầu
Chớ tham phú quý đi cầu trăng hoa
Đêm qua kẻ trộm vào nhà
Làm thinh, lẳng lặng để mà coi trâu
Nằm đây chớ chẳng ngủ đâu
Thức mà giữ lấy con trâu, con bò
Nằm đây, nào đã ngủ cho
Thức mà giữ lấy con bò con trâu!
Đêm qua lốp đốp mưa rào,
Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa
Đôi bên bác mẹ thì già
Lấy anh hay chữ để mà cậy trông
Mùa hè cho chí mùa đông
Mùa nào áo ấy cho chồng đi thi
Hết gạo em lại gánh đi
Hỏi thăm chàng học trọ thì nơi nao
Hỏi thăm phải ngõ mà vào
Vai đặt gánh gạo, miệng chào: Kìa anh
Chàng giận thì thiếp làm lành
Miệng cười hớn hở rằng anh giận gì
Thôi thôi đừng giận em chi
Muốn lấy vợ lẽ em thì lấy cho
Hay là lấy vợ nhà trò
Hết bao tiền của em lo cho chàng
Đêm qua mận mới hỏi đào:
Vườn xuân đã có ai vào hái hoa?
Bông đào chênh chếch nở ra.
Giang tay muốn hái, sợ nhà có cây.
Lạ lùng anh mới tới đây.
Thấy hoa liền hái biết cây ai trồng?
Đêm qua mưa bụi gió bay
Gió rung cành trúc, gió lay cành bàng
Em với anh cùng tổng khác làng
Nào em có biết ngõ chàng là đâu
Một thương, hai nhớ, ba sầu
Cơm ăn chẳng được ăn trầu ngậm hơi
Thương chàng lắm lắm chàng ơi
Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than
Muốn than mà chẳng gặp chàng
Kìa như đá đổ bên ngàn Hồ Tây
Đá đổ còn có khi đầy
Thương chàng biết thủa nào khuây hỡi chàng.
Đêm qua trời sáng trăng rằm
Anh đi qua cửa em nằm không yên
Mê anh chẳng phải mê tiền
Thấy anh lịch sự có duyên dịu dàng
Thấy anh em những mơ màng
Tưởng rằng đây đấy phượng hoàng kết đôi
Thấy anh chưa kịp ngỏ lời
Ai ngờ anh đã vội dời gót loan
Thiếp tôi mê mẩn canh tàn
Chiêm bao như thấy anh chàng ngồi bên
Tỉnh ra lẳng lặng yên nhiên
Tương tư bệnh phát liên miên cả ngày
Nghĩ rằng duyên nợ từ đây
Xin chàng hãy lại chơi đây chút nào
Cho thiếp tỏ thiệt thấp cao!
Đêm qua vắng khách tri âm,
Vắng hoa thiên lý âm thầm cội cây
Đêm qua rót đọi dầu đầy
Than thân với bóng, bóng rày chẳng thương
Suốt năm canh bế bóng lên giường
Ngọn đèn thấp thoáng nửa thương nửa sầu
Bấy lâu nay gần bến xa tầu.
Đêm qua vật đổi sao dời
Tiếc công gắn bó, tiếc lời giao đây
Đêm qua rót ngọn dầu đầy
Bấc non chẳng cháy oan mầy dầu ơi
Đêm qua rót đọi dầu vơi
Bấc non chẳng cháy dầu ơi, oan mầy