Khi con thức Mẹ cho con bú
Khi con lú Mẹ lại ru hời
Nuôi con cực lắm con ơi
Chỉ mong cho con lưng dài vai rộng
Để lấp biển vá trời như ai!
Mẹ thương con ngồi Cầu Ái Tử
Vợ trông chồng đứng núi Vọng Phu
Mai đây bóng xế trăng lu
Con ve kêu mùa hạ
Biết mấy thu đợi chờ
Kể nghề làm ruộng không nhàm
Tôi xin nói hết rõ ràng hỡi ai
Tháng chạp là tháng trông khoai
Tháng giêng trông đậu, tháng hai trồng cà
Tháng ba cày bửa ruộng ra
Tháng tư gieo mạ, thuận hòa vui thay
Tháng năm cấy lúa vừa rồi
Tháng sáu mưa xuống nước trôi đầy đồng
Tháng bảy cày cấy đã xong
Tháng tám lúa tôt trong lòng vui thay
Tháng chín tôi lại kể ngay
Đồng lúa bụ bẫm , sướng thay trong lòng
Tháng mười lúa chín đầy đồng
Gặt về đổ cót để dùng năm sau
Được mùa ca hát cùng nhau
Trời làm thất bát đâu đâu cũng buồn
Kẻ trắng như bông nhưng lòng đây không chuộng,
Đen như cục than hầm làm ruộng anh khả thương,
Bởi muốn đắp bờ nên anh phải khai mương,
Anh sang kết ngãi cang thường được không.
Kể từ cất gánh đi buôn
Lúa còn ba cót, bạc còn ba trăm
Khoai lang khô, đỗ phộng đầy thùng
Chàng giao cho thiếp, giữ cùng thiếp ăn
Bây giờ cót ngã, bồ lăn
Khoai lang khô cũng hết, thùng văng ra ngoài
Bởi vì cứ mảng theo trai
Bao nhiêu tiền của ăn xài hết trơn…
Kể từ Cầu Ván, Ao Vuông
Bước qua Quán Ốc lòng buồn lụy sa
Quán Cơm nào quán nào nhà
Ngóng ra Trà Khúc trời đà rạng đông
Buồn lòng đứng dựa ngồi trông
Ngó vô Hàng Rượu mà không thấy chàng
Kể từ khi gặp mà nên
Mặt tơ tưởng mặt sầu riêng mối sầu
Cho nên tơ tưởng cùng nhau
Ngày nhớ sáu khắc, đêm sầu năm canh.
Bỗng đâu đứt mối tơ mành
Cho duyên quấn quýt cho tình đa mang.
Từ khi đá biết tuổi vàng
Trăm hương cũng quyết đưa ngang cành sầụ
Kể từ ngày anh khăn gói ra đi,
Quán mô đông không dám ghé,
Sợ lỗi lời thề cùng em.
- Nước dưới sông, ai đem chén đo lường,
Hai đứa mình thương nhau cho trọn,
Đừng có tư lương bạn cười.
Kể từ ngày Châu Văn Châu Võ
Hồi thuở nhỏ ở đất Trung Nguyên
Lớn lạc qua Phiên ở Ma Thiên Lãnh, trấn ải địa đầu.
Hai đứa mình vắng mặt đã lâu
Nhất thương nhị nhớ tam sầu
Xin em dời gót xuống thang lầu cho anh hỏi thăm.
Gia Đình,Vợ Chồng,Lỡ Duyên,Tinh Yêu Trai Gái,Thôn Quê,
Kể từ ngày em xách nón theo chồng
Con cá dưới sông nó khóc
Con chim trong vườn nó than.
Kề tai thiếp dặn nhỏ chàng
Buổi tiền duyên không đặng đông sàng thì thôi.
Chầu rày em đã có đôi,
Biết sao duyên mãn tình hồi nghĩa anh.
Kể từ ngày thiếp cách chàng xa
Như Vân Tiên lâm bệnh, Nguyệt Nga đi cống Hồ.
Thiếp xa chàng ruột héo gan khô
Hang Thương Tòng chàng đợi, chốn biển hồ thiếp thương.
Sống làm chi trắc trở hai phương
Liều mình thác xuống suối vàng gặp nhau.
Kể từ Quảng Huế ra đi
Kiểm Lâm, Lệ Trạch, Vân Ly, Đa Hòa
Nhìn xem khúc ngược thậm xa
Tư Phú Long Hội hiện ra rõ ràng
Trừng Giang Dinh Trấn Đông Bàn
Câu Nhí, Bất Nhị nhìn sang sông đào
Đêm nằm ngước mặt xem sao
Kìa sao Bắc Đẩu lặn vào nơi đâu
Ngồi buồn hút điếu thuốc ăn miếng trầu
Chèo qua Tiệm Rượu Câu Lâu những là
Lửa chi lửa hực sáng lòa
Lò gốm lò gạch Thanh Hà ở đây
Đêm khuya phảng phất gió tây
Người thương thức dậy lời bày đón đưa
Ghe xuôi qua bến Phó Thừa
Hội An đến đó trời vừa sáng ra
Hỡi người hoa nguyệt nguyệt hoa
Rạng ngày mai đến phố, đôi ta trao lời.
Kể từ tằm mới ăn ba
Dâu gần không hái đi xa cách đò
Ra đi cha mẹ sợ lo
Phần sông nước lớn phần đò không đưa
Trông con ngày tối ngày trưa .
Trông hoài trông huỷ dâu chưa thấy về
Dâu già nện chặt hôi ê
Xổ ra phun nước tằm chê không thèm.