Bởi vì chai rượu Bạch Liên
Mai dong điềm chỉ tới miền nhà em
Cũng vì chai rượu gói nem
Mà cha mẹ đã gả em đi rồi
Còn gì than thở anh ơi
Chỉ thêm đau ruột, em có chồng rồi, biết sao!
Bởi vì con heo nên phải đèo khúc chuối,
Bởi vì con muỗi nên phải thả màn loan,
Bởi vì chàng nên thiếp phải chịu đòn oan
Phụ mẫu nhà đay nghiến, thế gian chê cười.
Bởi vì con heo thiếp phải đèo cây chuối
Bởi vì con muỗi thiếp phải thả màn loan
Bởi vì chàng thiếp phải chịu đòn oan
Cha mẹ mắng nhiếc thế gian chê cười.
- Anh đi qua ngang trước ngõ
Thấy cha mẹ đánh em lăn em lóc em trằn em trọc
Roi dài nọc em ra
Quất một cái trót hỏi em đà theo ai
Lời thủy chung em chẳng dám khai
Bốn anh cùng chung một nhà
Cùng sinh một giáp cùng ra một hình
Một anh thì đõ cống sinh
Một anh quỉ quái như tinh trong nhà
Một thì xấu nết na
Một anh ăn vụng cả nhà đều ghen
Bốn bên kín cổng cao thành
Sông không có Bốn bên kín cổng cao thành
Sông không có nước, cá giành vào ra
Voi đi đến đó chẳng qua
Hai bên văn võ nghĩa mà làm sao
Bốn con ngồi bốn góc (chân) giường
Mẹ ơi, mẹ hỡi, mẹ thương con nào?
Mẹ thương con út (bé) mẹ thay
Thương thì thương vậy, không tầy trưởng nam.
Trưởng nam nào được gì đâu!
Một trăm cái giỗ đổ đầu trưởng nam.
Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông (5)
Ôm duyên thủ tiết ngồi trông cảnh chàng
Ngựa Ô đem thắng kiệu vàng
Đàng cái quan không chạy chạy càn vô gai
Bạc tình chi rứa hỡi ai
Không nhớ khi cắt tóc giao hòa buổi tiền duyên
Buổi tiền duyên em cũng muốn cho gần
Nay cho xa cách chín mười phân ơi trời!
Bổn phận ở với láng giềng
Là nơi kề cận ấm êm cửa nhà
Ăn ở sao cho được thuận hòa
Đừng tranh hơn thiệt, rầy rà chẳng nên
Đôi bên là kẻ thân quen
Trong cơn tắt lửa tối đèn có nhau!
Bông ba lợt lòng ta không lợt
Sóng bão xô thuyền chớ ta bạn đừng xô
Ân tình thảm biết chừng mô
Bạn có chê mình khó về kiếm nơi mô sang giàu
Dù có lâm cơn dĩa muối rau sàn
Nước sông gạo chợ thì ta cũng giữ đàng lại qua.
Bồng bổng bồng bông
Trai ơn vua chầu chực sân rồng,
Gái ơn chồng ngồi võng ru con
Ơn vua xem nặng bằng non,
Ơn chồng đội đức tổ tông dõi truyền
Làm trai lấy được vợ hiền,
Như cầm đồng tiền vớ được của ngon,
Phận gái lấy được chồng khôn,
Xem bằng cá vượt vũ môn hóa rồng.
Bong bóng thì chìm gỗ lim thì nổi
Đào ao bằng chổi, quét nhà bằng mai
Hòn đá dẽo dai, hòn xôi rắn chắc
Gan lợn thì đắng, bồ hòn thì bùi
Hương hoa thì hôi, nhất thơm thì cú
Đàn ông to vú, đàn bà rậm râu
Hay sủa thì trâu, hay cày thì chó…
Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân.
Nụ tầm xuân nở ra cánh biếc,
Em đã có chồng, anh tiếc em thay
Thoạt vào anh nắm cổ tay,
Sao trước em trắng mà rày em đen?
Hay là lấy phải chồng hèn,
Cơm sống canh mặn nó đen mắt người.
- Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi từ ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng,
Như chim vào lồng như cá cắn câu.
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ,
Chim vào lồng biết thuở nào ra?
Trèo lên cây chót vót cây khô,
Ngó về đồng ruộng thấy bốn cô chưa chồng,
Cô hai cấy lúa vừa xong,
Cô ba chưa chồng bản ngản bơ ngơ,
Cô tư tuổi hãy còn thơ,
Cô năm còn dại còn khờ,
Tôi đây ở vậy mà chờ bốn cô,
Vái trời cho có lúa bồ,
Tôi qua cưới hết bốn cô đem về,
Cô hai lo tảo bán tần,
Cô ba xách nước dưỡng thân mẹ già,
Cô tư xách chổi chăn gà chăn heo,
Cô năm gá nghĩa tình chung với mình,
Năm thê bảy thiếp chúng mình đông vui.
Trèo lên cây gạo cao cao (3)
Lệ cheo làng Nhót độ bao nhiêu tiền?
Cheo thời có bảy quan hai
Lệ làng khảo rể trăm hai mươi vồ.
Thôi thôi tôi giã ơn cô
Tiền cheo cũng nặng, trăm vồ cũng đau.
Trèo lên cây gạo cao cao (4)
Bước xuống hội Gióng vui sao vui vầy
Giáo gươm cờ xí trùng trùng
Hằng năm mở hội tưng bừng vui thay
Nhớ xưa Thánh Gióng tích rày
Uy phong rạng rỡ đến nay còn truyền.
Trèo lên cây gạo con con
Muốn lấy vợ giòn phải nặng tiền cheo
Nặng là bao nhiêu?
Ba mươi quan quý.
Mẹ anh có ý mới lấy được nàng
Mai mẹ anh sang, Mẹ nàng thách cưới
Bạc thì trăm rưỡi, Tiền chín mươi chum
Lụa thì chín tấm cho dày
Trâu bò chín chục đuổi ngay vào làng.
Anh sắm được anh mới hỏi nàng
Nếu không sắm đủ chớ vào làng làm chi!
Trèo lên cây trắc, ngắt lá đinh lăng
Dở cuốn sách ra thấy ba câu chữ rằng,
Mặc đạo xà thằng long vô giác
Đã vị chi cao nhân sâm sánh với huỳnh kỳ,
Anh chê em là gái lỡ thì,
Giả như con cá mà chờ kỳ hóa long.
Trèo lên cây trắc, ngắt lá đinh lăng (3)
Giở sách ra có câu rằng:
“Bần cư trung thị, vô nhân vấn
Phú tại sơn lâm, hữu khách tầm”
Anh thăm em chẳng nề xa gần
Cầu không tay vịn cũng lần thăm em.
Trèo lên cây trắc, ngắt ngọn đinh lăng
Nhớ trong sách có chữ rằng:
"Bần cư náo thị vô nhân vấn
Phú tại thâm sơn, hữu khách tầm"
Anh với em cũng muốn gần
Thế gian đàm tiếu, mười phần dễ xa